Chương 37: Tốc độ ánh sáng trở mặt.
"Uyển Nhi, hắn là ai vậy? Sao lại có thể cười một cách đáng khinh như thế?"
Điền Dao Dao kéo tay Khương Uyển Nhi, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm vẫn đang cười cợt đi theo phía sau.
"Cha tớ tìm cho tớ một tên bảo tiêu, phiền muốn chết đi được." Khương Uyển Nhi bất đắc dĩ nói.
Không biết cha cô nổi cơn điên gì mà lại tìm cho cô một tên bảo tiêu, hơn nữa còn phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô để bảo vệ.
"Vậy sao cậu không đuổi hắn đi?"
"Đuổi không được, cái tên gia hỏa này mặt dày như tường thành ấy, mà lại cha tớ đã hạ lệnh bắt buộc, nếu tớ đuổi hắn đi thì sẽ bị cắt thẻ ngân hàng."
Khương Uyển Nhi thở dài, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho cô bạn thân của mình nghe.
Nghe xong, Điền Dao Dao mở to mắt nhìn.
"Có phải cậu rất muốn đuổi hắn đi không?"
"Tớ có một cách này."
Điền Dao Dao nói nhỏ, cô nàng cũng không quen bị người khác theo dõi.
"Cách gì?" Khương Uyển Nhi tỉnh cả ngủ, vội hỏi.
"Tìm mấy tên lưu manh trong trường, hoặc là những người theo đuổi cậu, bảo họ đánh cho hắn một trận là xong thôi."
"Đúng rồi! Sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ, vẫn là Dao Dao cậu thông minh hơn, hừ hừ, để xem hắn có còn dám bám theo nữa không." Khương Uyển Nhi cười lạnh một tiếng, cô có rất nhiều người theo đuổi trong trường, việc đánh đuổi Diệp Phàm chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng phải tìm ai bây giờ?
Đang lúc Khương Uyển Nhi còn đang suy nghĩ xem nên tìm ai thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ngay lập tức đôi mắt cô sáng lên.
Thấy người kia đang chuẩn bị đi vào phòng học, Khương Uyển Nhi vội vàng chạy tới.
Người mà cô nhắm tới, không ai khác chính là Sở Hà vừa mới từ khách sạn trở về.
Trong lòng Khương Uyển Nhi, Sở Hà chính là tên lưu manh đánh nhau tàn bạo nhất trường, cô tin rằng có hắn giúp đỡ, tên Diệp Phàm đáng ghét kia chắc chắn sẽ tự động rút lui.
"Sao mãi mà chưa có chương mới vậy trời!"
Nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn mười mấy phút, Sở Hà hiếm khi cảm thấy một ngày dài như một năm.
Mười mấy phút chờ đợi chương mới này, quả thực chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn.
Không biết hôm nay sẽ nhận được cái gì đây.
Trong lòng hắn vẫn còn chút mong chờ, hôm qua toàn là rác rưởi, hôm nay chắc chắn sẽ có đồ ngon thôi nhỉ?
Đang lúc Sở Hà chìm đắm trong ảo tưởng về những phần thưởng giá trị thì đột nhiên có một mùi hương thoang thoảng bay đến, một bóng dáng xinh đẹp chắn ngang đường đi của hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy một cô nàng mặc đồng phục nữ sinh, đôi bắp đùi đầy đặn được bao bọc trong lớp tất đen gợi cảm và đôi giày cao gót đế thô.
Nhưng lúc này, cô nàng lại có vẻ hơi bất an, dường như có chút sợ sệt hắn.
"Khương Uyển Nhi? Cậu muốn gì à?"
Sở Hà kỳ quái nhìn người tới, vị hoa khôi này chặn đường hắn để làm gì?
Chẳng lẽ sau khi hắn đổi sang tóc đen thì sức hút của hắn đã tăng lên?
Nhưng không đúng, tất cả nữ sinh trong trường đều hận không thể tránh xa hắn, đừng nói đến việc chủ động đến gần.
"Nếu không nói gì thì đừng cản đường."
Thấy cô nàng cứ chần chừ mãi không chịu mở miệng, Sở Hà có chút mất kiên nhẫn, vội vàng đẩy cô nàng ra.
"Đồ đáng ghét!"
Thấy Sở Hà dám đẩy mình ra, Khương Uyển Nhi đang lúng túng không biết nên mở lời thế nào cảm thấy vô cùng khó tin.
Cô đường đường là một đại mỹ nữ, sao hắn có thể đối xử với cô như vậy?
Cô tức giận dậm chân, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu rồi lại một lần nữa chặn Sở Hà đang tỏ vẻ khó chịu lại.
Hắn có ý gì đây?
Chê cô? Mất kiên nhẫn với cô?
Có lầm không vậy, cô là hoa khôi của trường, đến tìm hắn là vinh hạnh của hắn mới đúng, vậy mà hắn dám đối xử với cô như vậy, tức chết cô mất.
Dù sao cô cũng đang cần hắn giúp đỡ, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Sở Hà, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?"
"Không giúp."
Khương Uyển Nhi vừa dứt lời, Sở Hà đã không chút do dự từ chối, thậm chí còn không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
"Cậu..."
Khương Uyển Nhi tức đến nghẹn họng, không ngờ Sở Hà lại có thể dứt khoát như vậy.
Phải biết rằng nếu cô nhờ vả người khác, bọn họ sẽ hận không thể lập tức đồng ý, thậm chí còn ra sức nịnh nọt cô.
Nhưng Sở Hà lại khác, hắn hoàn toàn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nhan sắc của cô không đủ hấp dẫn hắn? Hay là Sở Hà không có hứng thú với phụ nữ?
Nhưng như vậy cũng không đúng, vậy trước đây hắn còn giở trò đồi bại với Đường Tuyết Cao để làm gì?
"Năm ngàn, chỉ cần cậu đồng ý, tớ sẽ trả cho cậu năm ngàn tiền thù lao." Nhìn bóng lưng Sở Hà đang dần khuất xa, Khương Uyển Nhi vẫn không chịu từ bỏ, cô thực sự muốn đuổi Diệp Phàm đi, cuối cùng đành đưa ra điều kiện.
Nhưng Sở Hà vẫn không hề có ý định dừng lại.
"Một vạn, được một vạn không?" Khương Uyển Nhi cuống lên.
Thấy đối phương vẫn không hề lay động, cô nghiến răng nói: "Ba vạn, không, năm vạn! Tớ sẽ trả cho cậu năm vạn."
Năm vạn tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là nửa tháng sinh hoạt phí của cô, cùng lắm thì cô sẽ bớt mua vài bộ quần áo.
"Không biết vị tiểu thư đây muốn phân phó điều gì?"
Đúng lúc cô cho rằng Sở Hà sẽ không đồng ý và bắt đầu nản lòng thì Sở Hà lại đột nhiên quay trở lại với vẻ mặt tươi cười.
"Cậu..."
Khương Uyển Nhi giật mình, tên gia hỏa này đến từ lúc nào vậy?
Nhưng khi thấy đối phương cười tươi rói, thậm chí còn lấy điện thoại ra để lấy mã thanh toán, cô nghiến răng, có chút tức giận, hóa ra tên gia hỏa này cũng chỉ là một kẻ tham tiền.
Sao hắn có thể thay đổi nhanh như vậy? Thậm chí còn nhanh hơn cả cô.
Vì đuổi Diệp Phàm, tên đáng ghét kia đi, cô đành phải bỏ vốn, lấy điện thoại ra chuyển khoản.
"Không biết đại tiểu thư muốn tôi làm gì?"
Sở Hà cười híp mắt nhìn màn hình điện thoại hiển thị thông báo đã nhận tiền, cất điện thoại đi rồi nhìn Khương Uyển Nhi đang tái mét mặt mày.
Người ta ít nhất cũng phải có chút tôn nghiêm chứ, vậy mà năm vạn tệ cũng không từ chối?
Tuy rằng hắn không thiếu tiền, nhưng ai lại ghét nhiều tiền chứ? Huống chi đây còn là năm vạn tệ.
"Cậu đúng là một kẻ thấy tiền là sáng mắt." Khương Uyển Nhi tức giận nói.
"Cảm ơn đã khen ngợi." Sở Hà không chút xấu hổ gật đầu.
Ngay lúc Khương Uyển Nhi chuẩn bị nói ra yêu cầu thì một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
"Uyển Nhi, em muốn xử lý ai vậy? Chuyện này cứ giao cho anh là được rồi, anh sẽ lo liệu ổn thỏa cho em, cần gì phải tốn tiền thuê người khác làm."
Diệp Phàm tự tin bước tới, liếc nhìn Sở Hà một cái rồi nhanh chóng bỏ qua hắn, tập trung vào vị hôn thê của mình.
Năm vạn tệ, sao hắn có thể để cho người ngoài kiếm lời dễ dàng như vậy.
Ngay lập tức hắn quay sang nhìn Sở Hà với vẻ mặt khó chịu: "Nhóc con, trả lại tiền rồi cút đi."
Trong mắt Diệp Phàm ánh lên vẻ đe dọa, hắn thấy Sở Hà có vẻ ngoài thư sinh, nếu gây sự thì hắn chỉ cần một chiêu là có thể hạ gục tên tiểu bạch kiểm này.
Hắn không hiểu Uyển Nhi đang nghĩ gì mà lại đi thuê một tên tiểu bạch kiểm để làm việc, còn bỏ ra tận năm vạn tệ, thà đưa cho hắn còn hơn, hắn chắc chắn sẽ làm mọi chuyện đâu ra đấy.
"Anh là ai?" Sở Hà nheo mắt lại, nhìn chàng trai trước mặt, hắn cảm thấy có chút khó chịu với đối phương.
"Diệp Phàm, bảo tiêu của Uyển Nhi."
Diệp Phàm kiêu ngạo nói, mong Sở Hà biết điều một chút, nếu không hắn sẽ không ngại ra tay.
"Ra là anh, xử hắn đi."
Khương Uyển Nhi ghé vào tai Sở Hà nói nhỏ một câu, sau đó vội vàng chạy ra xa, có chút phấn khích nhìn hai người, sắp có trò hay để xem rồi.
Sở Hà là một tên lưu manh đánh nhau mỗi ngày, cô không tin một tên nhà quê như Diệp Phàm có thể đánh thắng hắn.
"Thì ra là anh."
Sở Hà nhếch mép cười một tiếng, hóa ra người Khương Uyển Nhi muốn xử lý là tên Diệp Phàm này, tuy hắn không biết mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng hắn hiểu đạo lý làm việc khi đã nhận tiền.
Một giây sau, hắn tung một cú đấm thẳng vào hốc mắt của Diệp Phàm, lực lượng khổng lồ khiến đối phương ngã văng ra ngoài.
Diệp Phàm đau đớn ôm mắt: "Mày dám đánh lén? Muốn chết!"
Hắn giận dữ trong lòng, hắn tu luyện đã mười tám năm, chưa từng bị ai đánh cả, bình thường chỉ có hắn đánh người khác, vậy mà hôm nay hắn lại bị một tên tiểu bạch kiểm đánh.
Nếu hắn không đánh cho tên này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì hắn không phải là Diệp Phàm.
"Thiết Sơn Kháo!" (Một chiêu thức võ công)
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, lao về phía Sở Hà, chân khí trong người bùng nổ, mơ hồ có thể thấy phía sau hắn một bóng ảnh kinh khủng.
Sở Hà giơ tay lên vung một cái tát, mang theo linh khí đánh thẳng vào mặt đối phương...