Chương 48: Chuyện của nam nhân, nữ nhân nên đứng một bên mà xem
Lý Tu Duyên tức giận nghiến răng ken két, hắn sờ soạng cái gương mặt sưng vù lên cao của mình, rồi nhìn cái dáng vẻ phách lối của Sở Hà, cả người hắn như muốn nổ tung.
Hắn sao dám, hắn sao dám cơ chứ!
Ta đây đường đường là Lý gia công tử, là người thừa kế gia tộc Lý gia trong tương lai, lại còn là vị hôn phu của Lãnh Sương Họa nữa chứ.
Mà hắn, hắn chẳng qua chỉ là một tên chó săn, mà cũng dám ra tay đánh ta ư.
Trong mắt Lý Tu Duyên tràn ngập hận ý cùng sát ý, hắn nhìn đám bảo tiêu, một lòng chỉ muốn cho Sở Hà phải chết.
Dám làm cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, bản thiếu gia nhất định phải cho ngươi chết không toàn thây.
"Trời ạ! Cái người này là không muốn sống nữa hay sao? Lại dám đánh Lý Tu Duyên, phen này thì hắn chết chắc rồi."
"Ngu xuẩn, quả là đồ ngu xuẩn, đắc tội với Lý Tu Duyên, thì đây chẳng khác nào là tự mình chắn hết đường sống của mình rồi còn gì."
"Mấy cái tên bảo tiêu và bảo an này cũng đúng là một lũ phế vật, mà lại có thể bị hắn dọa cho đến cứng đờ cả người ra."
Nghe những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, mấy tên bảo tiêu kia sắc mặt có chút xấu hổ, dù sao bọn hắn là bảo tiêu của Lý thiếu, tự nhiên phải bảo vệ sự an toàn cho thân thể của hắn.
Tuy rằng bọn hắn cũng cảm thấy cái tên tiểu tử này có chút quái dị, nhưng giờ phút này bọn hắn không thể không ra tay, nếu không thì công việc của bọn hắn coi như xong.
Mấy tên bảo tiêu này tuy rằng không phải là võ giả, nhưng bọn hắn cũng đều là những người thật sự có luyện võ, khí tức vô cùng hùng hậu.
"Dừng tay!"
Ngay lúc Sở Hà chuẩn bị xuất thủ thì Cung Nguyệt dẫn theo Lãnh Sương Họa đi tới.
Lúc trước các nàng đã bị những động tĩnh lớn ở bên này hấp dẫn, sau khi đi đến tận nơi để xem xét, thì khi nhìn thấy cái hiện trường này các nàng đã không khỏi khiếp sợ không thôi.
Lý Tu Duyên lại ra cái thể thống gì thế này? Lại bị đánh cho ra cái nông nỗi này.
Cung Nguyệt vừa muốn nổi giận, vì lại có người dám gây sự ở ngay trong cái yến hội của mình, nhưng rất nhanh nàng lại nuốt cơn giận ấy trở vào, bởi vì nàng đã nhìn thấy Lý Tu Duyên, cái vị này chính là công tử của Lý gia, mà nàng thì không thể đắc tội được.
Rồi nàng lại nhìn về phía Sở Hà là cái người đã đánh người, đằng sau hắn còn có Lãnh Sương Họa, lại còn là bạn của mình, thì nàng càng không tiện mở miệng hơn.
"Sở Hà, rốt cuộc là ngươi đã làm cái gì vậy?"
Lãnh Sương Họa làm sao mà nghĩ đến được, nàng chỉ mới không để ý có một giây lát thôi, mà lại có thể xảy ra một chuyện lớn đến như vậy.
Thấy bạn mình có vẻ khó chịu, nàng liền vội vàng mở miệng hỏi.
Điều mà nàng không ngờ tới đó là, cái tên Lý Tu Duyên này vậy mà cũng ở đây, hơn nữa nhìn cái bộ dạng của hắn thì hình như là còn bị Sở Hà đánh cho nữa.
Tuy trong lòng nàng có chút hả giận, nhưng dù gì thì Lý gia và Lãnh gia cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ hành động như vậy, thì không thể nghi ngờ gì nữa là đang đắc tội với Lý Tu Duyên.
Cho dù bản thân nàng không quan trọng, nhưng những chuyện làm ăn giữa Lãnh gia và Lý gia sẽ phát sinh ra một số biến động, Lãnh Sương Họa thì quá rõ về cái cách làm người của Lý Tu Duyên và cha của hắn.
Nếu không cho bọn hắn một lời giải thích hợp lý, thì đối phương e rằng sẽ phải chấm dứt hợp tác mất.
Đến lúc đó e rằng phụ thân của nàng sẽ phải trách tội xuống.
Sở Hà nghe vậy thì ngược lại dừng tay lại, mấy tên bảo tiêu kia thấy thế cũng làm theo như vậy, bọn hắn quay đầu nhìn về phía Lý Tu Duyên, tựa hồ là đang hỏi ý kiến của hắn.
"Nhìn ta làm gì? Còn không mau cho ta giáo huấn hắn!"
Lý Tu Duyên giận không chỗ phát tiết, lẽ nào hắn cứ như vậy mà bị đánh oan uổng hay sao?
Cho dù Lãnh Sương Họa có ở đây thì hắn cũng không thèm quan tâm.
Hắn không tin rằng, Lãnh Sương Họa có thể vì một tên chó săn mà đối đầu với Lý gia hắn.
Mấy tên bảo tiêu kia nghe vậy, thì lại lần nữa ra tay.
Lãnh Sương Họa hô to một tiếng: "Dừng tay!"
Sau đó nàng nhíu mày nhìn về phía Lý Tu Duyên mà nói: "Lý Tu Duyên, rốt cuộc là ngươi có ý gì đây hả?"
"Ha ha, Lãnh Sương Họa, đừng tưởng rằng là cô có thể bảo vệ được hắn, hôm nay cái chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu, xông lên cho ta!" Lý Tu Duyên cười lạnh, ánh mắt âm ngoan, hắn lập tức ra lệnh cho đám bảo tiêu.
"Ta xem ai dám!"
Lãnh Sương Họa bá khí hô lớn, nàng đem Sở Hà che chắn ở phía sau lưng, muốn động vào người của nàng thì tuyệt đối không thể nào.
"Sở Hà, là đàn ông thì đừng có trốn sau lưng phụ nữ." Lý Tu Duyên giở cái trò khích tướng, một mặt chế giễu cười lạnh.
"Chuyện của nam nhân, nữ nhân thì nên đứng một bên mà xem."
Sở Hà nhìn cái dáng vẻ Lý Tu Duyên không ngừng khiêu khích hắn, trong lòng hắn cười thầm một tiếng, đã ngươi muốn chết đến như vậy, thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Hắn lập tức giữ chặt vai của Lãnh Sương Họa, rồi đẩy nàng sang một bên.
"Sở Hà, ngươi điên rồi hay sao?"
Lãnh Sương Họa chỉ cảm thấy là Sở Hà đã điên rồi, hắn lấy đâu ra sức mạnh để mà đánh với những tên bảo tiêu kia? Thậm chí còn đắc tội với Lý Tu Duyên nữa chứ?
Trong mắt nàng thì cái loại hành vi này quả thực chính là tự tìm đến cái chết.
"Yên tâm đi, ta tự có chừng mực."
Sở Hà lại cười một tiếng cho qua, rồi hắn đưa tay ra xoa xoa mái tóc của Lãnh Sương Họa, cái động tác thân mật như vậy, nhất thời làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc đến ngây người.
Trời ạ! Ta vừa mới nhìn thấy cái gì vậy? Lại có người dám xoa đầu của Lãnh Sương Họa! Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ hay sao?
Ở đây tất cả mọi người đều biết thân phận và địa vị của Lãnh Sương Họa, cái vị kia là thuộc hàng số một số hai ở toàn bộ đế đô này đó.
Cái tính tình của nàng thì lại càng nổi tiếng là nóng nảy, nam nhân muốn đến gần nàng còn khó hơn cả lên trời, thì huống chi là cái cảnh tượng này.
Bây giờ nàng lại bị một tên chó săn xoa đầu, mà nàng lại còn không hề phản kháng, thậm chí là còn đỏ mặt nữa chứ.
Điều này không khỏi khiến cho người ta phải suy đoán về thân phận của hai người bọn họ.
Lãnh Sương Họa bị cái xoa đầu này, thì khuôn mặt của nàng nhất thời đỏ ửng lên, nàng thẹn thùng gạt tay của đối phương ra.
"Ngươi làm cái gì vậy hả ~"
Mọi người thấy cái cảnh này, thì trực tiếp trợn mắt há mồm, thì đây chính là cái cô Lãnh Sương Họa là mỹ nữ cao lãnh trong ấn tượng của mình hay sao?
Lý Tu Duyên nhìn thấy Lãnh Sương Họa lộ ra cái bộ dáng thẹn thùng này, thì tức đến nỗi muốn thổ huyết.
Hắn và nàng quen biết từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy qua Lãnh Sương Họa như vậy cả, nhất thời trong lòng hắn cái hận ý đối với Sở Hà lại càng thêm nồng đậm.
"Các ngươi ngược lại là thật coi trọng ta, biết đợi cho ta nói xong lời lại đến."
"Chỉ tiếc là các ngươi đã theo sai chủ nhân rồi."
Sở Hà không để ý đến Lãnh Sương Họa ngăn cản, hắn nhìn về phía mấy tên bảo tiêu đang đánh tới, rồi nhếch miệng cười lên.
Hắn lập tức thân thể quỷ mị xuyên thẳng qua ở giữa bọn chúng, một quyền một cái như đánh tiểu bằng hữu vậy.
Nhất thời tiếng kêu rên vang lên một mảnh, mấy tên bảo tiêu kia nằm la liệt trên mặt đất sùi bọt mép.
Toàn bộ quá trình diễn ra không đến năm giây, làm kinh ngạc đến ngây người tất cả mọi người.
Lý Tu Duyên thì lại càng không thể tin được mà nhìn đám bảo tiêu của mình đã mất đi khả năng hành động, bọn hắn đều là những người có tập võ đó chứ! Sao lại có thể dễ dàng bị cái tên tiểu tử Sở Hà kia đánh ngã như vậy được chứ?
"Ngươi... Ngươi là võ giả?" Lý Tu Duyên đột nhiên trừng to mắt.
Nhưng mà Sở Hà lại không thèm để ý đến hắn, ngược lại lạnh lùng bước về phía hắn.
Lãnh Sương Họa ở một bên kinh ngạc há to miệng, nàng không nghĩ tới là Sở Hà đánh nhau lại lợi hại đến như vậy, nhanh đến như thế!
Thảo nào lúc đó hắn có thể ôm trọn mình...
Thì ra là hắn có lực lớn đến như vậy.
Nàng thế nhưng là biết rõ, đám bảo tiêu của Lý Tu Duyên tuy rằng không phải là võ giả, nhưng bọn hắn cũng là những người có tập võ, tay không đánh một lúc bảy tám người là hoàn toàn không có vấn đề gì, mà vậy mà lại toàn bộ đều thua dưới tay của Sở Hà.
Cái tên hỗn đản này rốt cuộc là còn có bao nhiêu chuyện là đang giấu diếm mình đây?
Sở Hà càng ngày càng đến gần hắn, Lý Tu Duyên sợ hãi lùi về phía sau, đồng thời hắn vừa cảnh cáo vừa nói: "Sở Hà, ngươi có biết ta là ai không, ngươi dám động vào ta thì phụ thân ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Đến lúc này rồi, sao cái đám ngu xuẩn các ngươi cứ luôn chỉ nghĩ đến chuyện uy hiếp người khác, mà không phải là cầu xin tha thứ chứ hả?"
Sở Hà dứt lời thì liền giẫm thẳng lên chân của Lý Tu Duyên.
Răng rắc một tiếng vang lên thật lớn.
Ở đó tất cả mọi người đều nghe thấy được cái âm thanh xương đùi bị gãy của Lý Tu Duyên cùng với cái tiếng kêu thảm thiết của hắn, bỗng nhiên bọn hắn cảm thấy da đầu tê rần, bọn hắn quay mặt đi chỗ khác không đành lòng nhìn thẳng.
Kẻ kia thì ôm lấy cái đùi phải của mình, cái sự thống khổ của việc gãy xương kia, thiếu chút nữa đã làm cho hắn ngất đi.
"Sở Hà, ngươi... Ta nhất định phải giết ngươi."
Răng rắc!
Sở Hà lại tiếp tục giẫm nát cái chân còn lại của hắn.
"A a a! ! !"
Lần này, Lý Tu Duyên tựa hồ đã ý thức được cái mạng nhỏ của mình khó mà giữ được, hắn vậy mà bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Sở Hà, van cầu ngươi xin đừng đạp nữa, đau quá... Thật là đau quá đi."
"Ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho ta đi."
Hắn khóc, hắn đau đến khóc nấc lên rồi lại còn sụp đổ khóc lớn nữa chứ.
Làm sao hắn cũng không nghĩ tới là Sở Hà lại hung ác đến như vậy, trước mặt bao nhiêu người hắn cũng dám ra tay, hắn sợ rồi, hắn đã triệt để sợ hãi.
Hắn còn chưa muốn chết.
Ầm!
"Thật là to gan lớn mật, đừng có làm tổn thương thiếu gia nhà ta."
Đúng lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng đánh ập tới, trực tiếp đánh cho những người xung quanh bay ra ngoài.
Sở Hà giữ chặt tay của Lãnh Sương Họa để ổn định trọng tâm của nàng, đồng thời ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía cái người trung niên đang từ trên trời giáng xuống.
Vừa rồi cái cỗ lực lượng kia, chính là do hắn gây ra.
"Thiếu gia xin lỗi, tôi đến chậm rồi."
Người trung niên kia mắt sáng như đuốc, cằm mang theo một túm râu mép, cho người ta một cái cảm giác áp bức cực mạnh.
Lý Tu Duyên vốn còn đang khóc lớn, đang nằm trên mặt đất không ra một hình người, nhưng khi trông thấy người trung niên kia thì sắc mặt hắn liền vui vẻ hẳn lên.
"Đức thúc!"
Cái người tới này chính là cái cao nhân mà phụ thân hắn đã bỏ ra một cái giá cao để mời về.
Quan trọng hơn nữa đó là, hắn lại còn là một vị Địa giai cao thủ hàng thật giá thật nữa chứ.