Chương 6
Nhiều năm không về, nơi này đối với tôi đã trở nên xa lạ.
Hiếm khi có những đêm trằn trọc như thế này, lật qua lật lại mà không tài nào ngủ được.
Đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả, nhưng giấc ngủ lại càng trở nên xa vời.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa, mang giày vào định xuống lầu đi dạo.
Không ngờ Trần Quan Kỳ vẫn ngồi đó trên ghế sofa.
Phòng khách tắt đèn, mắt tôi bị cận mà lại nhất quyết không chịu đeo kính.
Thế nên tôi chẳng hề để ý rằng anh đang ở đó.
Cho đến khi tôi khoác túi lên vai, mới nghe thấy tiếng động từ phía anh.
Tôi giật mình, cảnh giác nhìn về hướng anh.
Anh cất giọng: "Là tôi."
Khi tôi dần bình tĩnh lại, anh tiếp tục hỏi: "Định ra ngoài à?"
Tôi gật đầu, sợ đánh thức mẹ và mọi người, nên chỉ thì thầm như hơi thở:
"Em xuống lầu đi dạo một chút."
Anh cũng bắt đầu xỏ giày vào, "Vừa hay tôi cũng định xuống lầu hút thuốc, cùng đi thôi."
Cửa ra vào khá hẹp, mấy năm nay anh cao lớn hơn nhiều, khi bước qua buộc phải chen nhẹ vào người tôi.
Tôi khẽ nhúc nhích, định nói: "Em đi trước đây."
Nhưng anh nhanh tay nắm lấy cổ tay tôi, "Đợi tôi, sắp xong rồi."
Hình như anh rất thích nắm tay người khác như thế này.