"Hai đứa xong việc rồi à?"
Thấy Lâm Dật, Kỷ An Thái cười không ngậm mồm vào được.
"Bà xem xem, tôi nói không sai chứ? Thằng bé này có phải là nhân tài không?"
"Đúng thật đấy, vóc dáng còn cao hơn Khuynh Nhan nửa cái đầu, hai đứa đứng một chỗ trông rất xứng đôi." Mẹ của Kỷ Khuynh Nhan, Tống Minh Tuệ, cười tủm tỉm nhận xét.
Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt:
"Hai, hai người đến từ lúc nào?"
"Chúng ta đến đã được mười mấy phút." Kỷ An Thái nói: "Thấy trong nhà kéo kín rèm cửa, hai chúng ta sợ làm lỡ chuyện của con nên chờ ở bên ngoài không vào."
Giờ phút này Kỷ Khuynh Nhan hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, đúng là sợ cái gì, cái đó liền đến.
"Cha, mẹ, hai người nghe con giải thích. Vừa nãy con thay quần áo nên mới kéo rèm cửa vào, không như hai người nghĩ đâu."
"Không cần giải thích, chúng ta cũng là người từng trải, hơn nữa con cũng là cô gái lớn rồi, làm chuyện như vậy rất là bình thường. Chúng ta hiểu mà." Tống Minh Tuệ khuyên nhủ con gái.
Từ trong ánh mắt hiền lành của bà, Lâm Dật có thể nhìn ra được, dường như bà đang nói: Con gái cuối cùng cũng lớn rồi.
"Mẹ, cha mẹ nghĩ cái gì thế? Thật sự không như hai người nghĩ. Con chỉ thay quần áo thôi."
"Được được được, mẹ không nói nữa, coi như các con thay quần áo."
Kỷ Khuynh Nhan bất đắc dĩ. Việc ngày hôm nay, mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Được rồi, bày ra vẻ mặt đó làm gì. Mẹ biết con da mặt mỏng, không nói chuyện này nữa." Tống Minh Tuệ nói.
"Đã lớn như vậy rồi, chú ý an toàn là được. Cha mẹ không nhúng tay vào nữa."
Kỷ An Thái xen lời:
"Vợ à, hai đứa nó dường như muốn ra ngoài. Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, có chuyện gì để sau hãy nói cũng được."
Tống Minh Tuệ gật gù, hiền lành nhìn Lâm Dật:
"Tiểu Lâm à, cháu với Khuynh Nhan nhà bác đều đã ở cùng một chỗ. Hai bác sẽ không coi cháu như người ngoài. Ngày kia là sinh nhật của ông nội nó, cháu nhất định phải tới nhé."
"Được, được ạ…"
Trước mặt người lớn, Lâm Dật không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Còn có đi hay không là chuyện của ngày kia.
"Được rồi, vậy chúng ta không quấy rầy các con nữa, ra ngoài chơi đi vui vẻ nhé."
Căn dặn một phen, Kỷ An Thái và Tống Minh Tuệ ngồi lên chiếc Audi A6 ở bên ngoài, nghênh ngang rời đi.
Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, hiện tại cô có ý muốn tự tử luôn rồi.
Hai người tới đây một chuyến chỉ để sỉ nhục con gái mình thôi sao?
"Kỷ tổng, cô có còn muốn đi hay không?"
"Đi, đương nhiên phải đi!" Kỷ Khuynh Nhan không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một phút một giây nào.
"Vậy phiền cô đặt xe."
Kỷ Khuynh Nhan: ???
Lúc này rồi còn muốn đặt xe, anh không thể an ủi tôi một chút giống như một tên dân chơi chính hiệu được hay sao?
Giận thì giận, nhưng cuối cùng Kỷ Khuynh Nhan vẫn phải lấy điện thoại ra đặt xe.
Có một số việc là vấn đề nguyên tắc. Lâm Dật không muốn bỏ qua việc nhận đơn kiếm tiền, mà mình cũng không thể ép buộc người ta.
Nhận đơn thành công, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan tới Hải Lục Hối.
"Buổi tối chờ điện thoại của tôi."
"OK, gọi là tới."
Lâm Dật đang chuẩn bị quay xe rời đi thì phần mềm Didi trong điện thoại chợt vang lên thông báo, là Kỷ Khuynh Nhan đánh giá năm sao.
"Không tồi không tồi, rất quy củ."
Ngay lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
【Chúc mừng ký chủ, an toàn lái xe 100 km, thưởng 200.000 điểm thuần thục.】
【Độ hoàn thành nghề nghiệp: 55%, thưởng 21% cổ phần tập đoàn Didi.】
Nhìn thấy phần thưởng trong đầu, Lâm Dật phải xác nhận lại mấy lần xem mình có nhìn lầm không.
Quả nhiên là 21% cổ phần!
Đến giờ mới chạy được bao lâu!
Vậy mà mình đã thành ông chủ của Didi?
21% cổ phần chắc cũng không phải nhiều nhất, nhưng cũng không phải là ít.
Thật là kích thích quá đi mà!
…
Quảng Châu, tổng bộ tập đoàn Didi, văn phòng tổng giám đốc.
Reng reng reng…
Điện thoại của tổng giám đốc Trình Song vang lên.
"Được, tôi biết. Tôi tôn trọng lựa chọn của các vị. Hi vọng sau này còn có cơ hội làm đồng nghiệp."
"Tôi cần phương thức liên lạc với đối phương, gửi qua email cá nhân của tôi là được."
Sau cuộc trò chuyện đơn giản, Trình Song cúp điện thoại, gọi thư ký vào.
"Trình tổng, ngài tìm tôi?"
"Thông báo cho các lãnh đạo từ giám đốc điều hành trở lên đến phòng họp họp khẩn."
"Vâng, Trình tổng. Hiện tại tôi lập tức thông báo."
Mười phút sau, toàn bộ lãnh đạo của tập đoàn Didi đều tới phòng họp.
Trình Song nhìn mọi người nói:
"Tôi vừa nhận được điện thoại. Hai vị cổ đông của tập đoàn chúng ta đã bán toàn bộ 21% cổ phần của họ cho một người có tên là Lâm Dật. Hiện giờ tôi cần người đi qua đó bàn bạc, tốt nhất có thể đón người đó tới tập đoàn làm khách."
"Một hơi thu mua 21% cổ phần!"
Nghe thấy tin tức này, các lãnh đạo đều không thể tin được.
Với quy mô hiện tại của Didi, thu mua 21% cổ phần ít nhất phải có tài chính hơn mười tỉ trở lên.
Vị phú hào thần bí tên Lâm Dật này cuối cùng có lai lịch gì?
Vậy mà đã âm thầm mua nhiều cổ phần như vậy, vậy là trở thành đại cổ đông thứ hai của Didi rồi?
"Không sai, tin tức chính xác trăm phần trăm." Trình Song nói.
"Nhưng tin tức trong tay tôi không có nhiều, bởi vì tất cả giao dịch của đối phương đều hoàn toàn bằng điện thoại."
"Không phải chứ, dùng điện thoại hoàn thành khoản giao dịch lớn như thế? Có phải là quá qua loa hay không?"
"Vô cùng có khả năng là một tập đoàn tài chính bí ẩn nào đó ra tay rồi, có điều đó cũng chỉ là do tôi suy đoán mà thôi." Trình Song nói.
"Hiện giờ tôi biết tên đối phương là Lâm Dật, người Trung Hải, số liên hệ là: 152**. Tôi cần người đi bàn bạc, có ai xung phong nhận hay không?"
"Trình tổng, nhiệm vụ này giao cho tôi đi. Nhà tôi ở ngay Trung Hải, tôi khá quen thuộc hoàn cảnh ở đó."
Người nói chuyện là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, kiểu tóc cuộn sóng, mặc âu phục phụ nữ màu trắng, trên người tỏa ra phong độ phụ nữ chuyên nghiệp.
Người phụ nữ này tên là Điền Nghiên, là Phó tổng giám đốc Didi, rất được Trình Song coi trọng.
"Được, nhiệm vụ này giao cho cô. Cố gắng hiểu rõ tình huống bên người đó. Nếu có thể mời đối phương tới Quảng Châu là điều không thể tốt hơn."
"Tôi sẽ cố gắng."
…
Lâm Dật cũng không vội rời đi, tra xét thông tin liên quan tới tập đoàn Didi một phen.
Tổng bộ ở Quảng Châu, giá thị trường có hơn năm mươi tỉ.
Nếu Lâm Dật bán số cổ phần trên tay, ít nhất hắn sẽ thu về mười tỉ.
Lâm Dật suy nghĩ một chút, với tình huống bây giờ của mình dường như cũng không đến đó.
Mình lại không thiếu tiền, vậy thì coi bọn họ như con gà đẻ trứng thôi.
Hàng năm được chia hoa hồng vài trăm triệu, không phải rất tốt sao?
Nhìn thấy bảng kỹ năng, phát hiện độ hoàn thành nghề nghiệp đạt 55%, Lâm Dật cảm giác mừng rỡ.
Chỉ cần hoàn thành 35% nữa, là mình có thể mở nghề nghiệp mới rồi.
Nhưng hệ thống đã nói rõ, độ hoàn thành nghề nghiệp đạt 100% sẽ có phần thưởng phong phú.
Cho nên hay là đợi hoàn thành 100% rồi hãy mở nghề nghiệp mới.
Quy hoạch xong, Lâm Dật lái xe về Cửu Châu Các.
Nơi đó đã là nhà của mình, dù sao cũng phải qua xem một chút.
"Chuẩn bị tiếp một đơn từ cửa hàng Starbucks đến khu biệt thự Cửu Châu Các."
------
Dịch: MBMH Translate