Đám người Câu Xà đương nhiên sẽ không xuống tay với Hùng Sơ Mặc, bọn họ thả Hùng Sơ Mặc ra: “Thì ra người được hiển thị trên bản đồ lại là mấy người, xem ra cái bẫy này vô dụng rồi.”
Ba người vô cùng tiếc hận.
Thiển Hạ: “Hả, mọi người có thể biết được chúng tôi đi tới đây sao?”
Câu Xà chỉ vào bản đồ nói: “Căn cứ vào trình tự các vật tư biến mất có thể đoán được phương hướng khái quát của mọi người, chỉ cần sắp xếp bẫy ở những địa điểm này là được... Điểm tích lũy từ các vật tư trong tràng cảnh cộng lại không quá 5000 điểm, đánh bại tuyển thủ khác mới là phương thức kiếm điểm chủ yếu.”
Hắn tạm dừng: “Chúng ta có thể hợp tác giải quyết những người khác trước, có thể bảo đảm mỗi người chúng ta đều đủ điểm để thăng cấp, lại tận dụng điều này để chiếm điểm của người khác, khiến những người khác không thể thăng cấp.”
Thiển Hạ nói: “Sắp xếp những chiếc bẫy như vậy sao? Chúng ta người nhiều, có lẽ có thể chủ động ra tay?”
Câu Xà lắc đầu: “Cũng có những người khác hợp tác với nhau, bọn họ sử dụng quang giáp thuần thục hơn chúng ta, đối đầu trực diện với cả đội chưa chắc chúng ta có thể giành thắng lợi.”
Bọn họ đã có thể xác định nơi này căn bản là thế giới thật, bởi vậy không có những NPC mà những người bọn họ trước giờ vẫn khinh thường, đó đều là những giáo sinh chân chính đã học tập điều khiển quang giáp lâu năm...
Các tuyển thủ cũng có thể đọc tư liệu của nhau, cũng không nhiều người chơi đi xem tư liệu của tuyển thủ khác.
Thiển Hạ: “Vậy vẫn cứ lắp bẫy đi, tôi mong rằng mọi người có thể cùng nhau thăng cấp.”
Hỏa Tước Tước, Ban Phạn và Vệ Tư Lý dựa vào cây đại thụ tiếp tục rơi vào trạng thái cá mặn, trận thi đấu này lúc nào mới có thể kết thúc? Mạt chược bằng bạch ngọc của bọn họ phải lúc nào mới tới tay được?
Hùng Sơ Mặc há mồm nói: “Lợi hại, ba ba mang con theo với!”
Câu Xà quét mắt nhìn Hùng Sơ Mặc, cảm thấy không chịu nổi thói quen hở chút lại gọi người khác là ba ba, ông nội, tổ tông của thanh niên trước mặt, hắn cũng không có đứa con trai ngu ngốc như vậy.
Câu Xà nói: “Có một việc, đích xác cần cậu giúp đỡ.”
Hùng Sơ Mặc xoa xoa tay như vẫy ruồi vẻ mặt chờ mong: “Anh nói đi.” Mười phút sau.
“Tại sao lại là tôi?” Hùng Sơ Mặc vừa bước đi vừa quay đầu lại: “Chẳng lẽ bởi vì tôi quá đẹp trai, nên mọi người mới để tôi đi làm mồi nhử sao? Nếu như tôi thật sự bị đánh c.h.ế.t thì phải làm sao? Tôi còn muốn được thăng cấp!”
Thiển Hạ an ủi hắn: “Yên tâm đi, có chúng tôi ở đây, anh sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ba anh em Hỏa Tước Tước cũng nói giống vậy cho có lệ.
Mưu kế của bọn họ thô bạo mà đơn giản, để Hùng Sơ Mặc đi hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, bọn họ ở sau thừa cơ đánh lén.
Sở dĩ chọn Hùng Sơ Mặc, vẫn là bởi vì hắn đủ khoa trương, từ quang giáp của hắn có thể nhìn ra được, có thể làm ra một phân thân màu mè hoa lá hẹ như vậy, cùng với lực sát thương thoạt nhìn thì cứ nghĩ vô cùng lợi hại nhưng thực tế cũng chỉ là những chiêu thức “spiral pellet” và “chidori”.
*_() “Spiral pellet” và “chidori”: Hai chiêu thức của nhân vật Naruto_ **
*_() “Spiral pellet” và “chidori”: Hai chiêu thức của nhân vật Naruto_ *_() “Spiral pellet” và “chidori”: Hai chiêu thức của nhân vật Naruto_
Vô dụng, nhưng thắng ở chỗ có thể dọa sợ kẻ địch.
Bọn họ lại chuyển hết tất cả điểm số của mình cho Hùng Sơ Mặc, Hùng Sơ Mặc hiện tại có 52 điểm, là một con dê béo khiến người ta cực kỳ thèm thuồng.
Câu Xà, Linh Dương và Ngư Phụ phân tích bản đồ cho bọn họ, xác định được 4 địa điểm có nhiều khả năng sẽ xuất hiện kẻ địch, để Hùng Sơ Mặc lựa chọn một chỗ.
Bọn họ lại quy ước các tư thế tay đại biểu cho ý nghĩa “Tấn công”, “Án binh bất động”, “Lùi lại”.
Hùng Sơ Mặc chọn địa điểm là một thác nước bên cạnh vách đá, liều mạng chạy về hướng đó.
Đám người Thiển Hạ, Câu Xà và Hỏa Tước Tước đi theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Hùng Sơ Mặc nhìn thấy bốn chiếc quang giáp bên cạnh vách đá, hắn nhìn thấy điểm của bọn họ lần lượt là 15 điểm, 20 điểm, 16 điểm.
Hắn khí thế hào hùng hét lên: “Đám ranh con, ông nội của bọn mi ở đây, còn không nhanh chóng giao hết điểm số ra đây!”