Sư Huyên Huyên hốt hoảng: “Bây giờ, mỗi ngày tôi đi học đều như đang sống trong địa ngục, tôi chỉ muốn cuộc thi cuối cùng đến thật nhanh, đến lúc đó tôi mới có thể giải thoát được.”
Cô nói xong lập tức phản ứng lại: “Thật xin lỗi, tôi không nên kể với mọi người những chuyện không vui này.”
Cô dừng lại một lát, cẩn thận nói: “Lúc mọi người đến đây không cần phải lo lắng, mấy người bọn họ ở trước mặt người ngoài sẽ không làm ra điều gì quá đáng.”
Vân Ca để ý Sư Huyên Huyên lại ăn mặc giống như ban đầu lúc bọn họ mới gặp nhau, hoàn toàn không phù hợp với cách trang điểm của cô.
Thiển Hạ cũng phát hiện ra, cô do dụ hỏi: “Tại sao em không mặc đồ giống như cách trang điểm?”
Sư Huyên Huyên theo bản năng ôm n.g.ự.c lại, cô cười nói: “Ngực lớn quá, ăn mặc như vậy cũng quá tuỳ tiện.”
Thiển Hạ giữ chặt lấy cô, nghiêm túc nói: “Trang điểm như vậy không gọi là tuỳ tiện, n.g.ự.c của em không có vấn đề gì, kẻ tuỳ tiện chính là những kẻ không có đầu óc nói ra những lời như vậy.”
Sư Huyên Huyên không trả lời lại, cô trực tiếp đăng xuất.
Đường Manh ngập ngừng nói: “Cô bé hình như có chuyện không vui ở trường, trường học cô dâu đáng sợ như vậy à?”
Thiển Hạ nói với Đường Manh: “Sau này cô đừng đưa Lộc Lộc đến trường học cô dâu, ở lại tinh cầu của chúng tôi học đi!”
Đường Manh nói: “Lộc Lộc sẽ không học ở đó.” Cô vuốt lại những sợi tóc trên mặt.
Thiển Hạ vô cùng tức giận, cô có hai cách giải quyết khi tức giận: đi dạo phố và đánh nhau.
Nghĩ đến việc nếu đánh nhau với Vân Ca sẽ càng đánh càng tức giận hơn, cô lựa chọn lôi kéo Vân Ca cùng đi dạo phố.
Thiển Hạ: “Nhãi con, chị rất tức giận.”
Vân Ca: “À, em trước đây cũng rất tức giận.”
Thiển hạ: “Chị mua nhiều đồ như vậy vẫn còn thấy tức.”
Vân Ca: “Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi tình cảnh này.”
Thiển Hạ: “Được!” Cô dừng lại, chưa tới một giây sau liền nói: “Không được, chị vẫn còn thấy tức.” Vân Ca: “… Uống nhiều nước ấm vào?”
Thiển Hạ: “Em nói chuyện thật là vô nghĩa.”
Vân Ca c.h.ế.t lặng, học sinh này của cô tại sao lại khó dỗ dành đến vậy?
Hai người đi ngang qua cửa hàng bán hoa ăn thịt người, cửa hàng đang đóng kín cửa bỗng nhiên mở ra.
Vân Ca và Thiển Hạ nhìn lại, ông chú đang giơ tay về phía các cô: “Ôi chao, hai cô bé vui vẻ, hạt giống mua trước đây thế nào rồi?”
Chủ tiệm hoa ăn thịt người đội một chiếc nón rơm che nắng, đóa hoa ăn thịt người ngoan ngoãn đứng cạnh ông ta, so với lúc trước gặp còn lớn hơn một vòng.
Vân Ca nhìn chằm chằm đóa hoa ăn thịt người, hiện tại cô đã biết nó chính là sinh vật cộng sinh của ông chủ tiệm.
Thì ra có thể mang theo sinh vật cộng sinh tiến vào Tinh Võng.
Ông chú chủ tiệm hất vành nón ra, nhìn Vân Ca hỏi: “Tìm được đứa nhỏ rồi sao? Thế nào, có phải là một đứa bé ngoan không?”
Ông ta nói tiếp: “Đi thôi, vào trong nói chuyện.”
Sau khi đi vào cửa hàng, cảm giác bị theo dõi không thoải mái này cũng biến mất.
Thiển Hạ ngồi xổm trên mặt đất phía trước bể cá, quan sát những con sâu nhỏ đang bò trên cát.
Vân Ca nói: “Nhìn cũng ngoan, nhưng cũng có lúc lại không chịu nghe lời, cứ thích làm chuyện xấu.”
Chủ tiệm như bị điểm trúng huyệt cười, cười đến eo cũng không thẳng lên được, ông ta chống vào bông hoa ăn thịt người ở bên cạnh, nói: “Đứa nhỏ này của tôi cũng như vậy, lúc trước cũng không chịu nghe lời, lúc ăn cái này, lúc ăn cái kia, đứa nhỏ này rất nhanh đói.”
Ông ta lấy ra hai túi hạt giống được đóng gói khác nhau, một túi có bao bì là hình đứa nhỏ, một túi có bao bì là hình tinh cầu.
“Tôi với các cô coi như có duyên, hạt giống này đưa cho cô.” Ông ta đưa hai túi hạt giống ra đặt ở trong tay Vân Ca.
Vân Ca trả túi hạt giống hình đứa nhỏ lại cho ông ta: “Túi này tôi không cần.”
Chủ tiệm nhướng mày: “Cô biết không, thật ra cô rất nổi tiếng, từ sau sự việc kia, nhất cử nhất động của cô đều bị chú ý.” Ông ta để túi hạt giống mà Vân Ca trả lại ở trên bàn: “Cho dù thật sự chán ghét, cũng có thể tạm thời lùi một bước, chờ bản thân mạnh mẽ hơn lại thay đổi cũng không muộn.”