Chương 9:
Sáng tôi mở mắt ra đã thấy một bãi xác thị vệ.
Tô Hòa toàn thân bị trói, quỳ trên đất.
Trong phòng yên tĩnh như không có ai.
Ôn Trường Lưu khoác áo choàng lông sói, khoanh tay dựa vào song cửa sổ nhìn tôi, ánh mắt lạnh hơn mùa đông phương Bắc.
Tôi chợt ngồi bật dậy, tham lam nhìn chàng.
Da chàng đen hơn trước rất nhiều, dung mạo cũng càng thêm tuấn tú hơn trước.
Chàng mặc giáp xanh, toát ra khí chất lạnh lẽo, sát phạt.
Đôi mắt vẫn như họa, chỉ là ánh mắt sắc như dao, cứa vào lòng tôi đau nhói.
Tuy chàng cười, nhưng khóe môi lại ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Nếu tôi chưa từng gặp chàng, nhất định sẽ nghĩ chàng là một vị tướng quân quyết đoán, thắng trận nghìn dặm.
Chú mèo con từng cọ cọ trong lòng bàn tay tôi, giờ đã trưởng thành thành một con hổ dữ.
Ôn Trường Lưu cầm thanh kiếm trên bàn đi về phía tôi, toàn thân tràn ngập sát khí.
Tô Hòa vùng thoát khỏi tay binh lính, xúc động lao về phía chàng, "Ôn Trường Lưu, đừng làm hại nàng ấy."
Ôn Trường Lưu không thèm nhìn, vung kiếm đâm xuống, máu của Tô Hòa văng tung tóe khắp đất.
Tôi mặc độc y xuống giường, vượt qua Ôn Trường Lưu, đi đến bên Tô Hòa, khẽ nâng thân thể vẫn còn ấm của huynh ấy lên ôm vào lòng.
Binh lính trong phòng cúi đầu.
"Xin lỗi, vẫn không bảo vệ được nàng." Huynh ấy trút hơi thở cuối cùng.
Tôi và Tô Hòa đã bàn bạc xong rồi.
Nếu chúng tôi không thoát được, thì sẽ ôm nhau chết cùng nhau.
Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Trường Lưu thật sâu một cái, muốn ghi nhớ hình dáng chàng thật kỹ.
Sau đó nhanh chóng rút trâm cài tóc trên đầu ra, không chút do dự đâm vào cổ...
Cây trâm trong tay lại bị Ôn Trường Lưu một kiếm đánh bay.
Mũi kiếm lướt qua vai tôi, chớp mắt máu đã nhuộm đỏ chiếc yếm.
"Nghe nói ngươi còn vì hắn mà phá thai?" Người kia đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, trong mắt không còn chút thương xót nào.
Lòng tôi như bị dùi đâm, vùi mặt vào khuôn mặt đã không còn hơi thở của Tô Hòa.
"Đúng là ân ái." Ôn Trường Lưu khịt mũi lạnh lùng, đó là giọng điệu mà tôi không quen.
"Mang đi!"