Một Buổi Ngàn Ngộ, Từ Tạp Dịch Đệ Tử Bắt Đầu

Chương 25: Lư hương

Chương 25: Lư hương
Thang Vạn Hồng sắc mặt quả nhiên an tâm hơn rất nhiều.
Kỳ thật, từ việc Đoàn Dung chỉ ngắm một cái đã có thể phân biệt thật giả, có thể thấy năng lực của hắn, hiển nhiên là người trong nghề.
Nhưng, trên thân ta lại hoàn toàn không có cái điệu bộ thường thấy của những người làm nghề chơi đồ cổ.
Nghề đồ cổ này, đều là từ học đồ mà lên, chậm rãi tích lũy bản lĩnh.
Nghề này lại có nhiều môn đạo, quy củ lớn, ngốc lâu dài, lại nhiều góc cạnh cũng có thể bị san bằng.
Giống Đoàn Dung loại này, khí chất ung dung, hiển nhiên là con em thế gia, từ nhỏ đã học được từ trong nhà.
Loại thế gia này dù cho suy tàn, cũng thường sẽ lưu lại cho con cháu đời sau chút nội tình để xoay người.
Bức tranh mỹ nữ của Phạm Vân Lâm này, chỉ sợ chính là cái nội tình đó.
Chỉ riêng một bức tranh này trong tay, đem đặt lên một cửa tiệm trên con phố này, đó là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thang Vạn Hồng khẽ cười, nói: "Đồ vật không có vấn đề, tiểu hữu cứ nói giá cả đi."
Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đoàn Dung lại là người trong nghề, đồ vật lại là gia truyền.
Nếu Thang Vạn Hồng còn muốn lề mề về bản thân món đồ, thì lại thành ra hạ giá trị của bản thân mình.
Đoàn Dung mặt không đổi sắc nhìn Thang Vạn Hồng một cái, mở miệng nói: "Tám trăm lượng."
Vừa rồi bức Mặc Cúc Đồ kia, là khí linh cấp 5, hỏa kế nói là ba trăm lượng.
Mà tấm tranh mỹ nữ trong tay hắn là khí linh cấp 6, Đoàn Dung cố ý nói cao hơn một chút, bởi hắn biết gã chưởng quỹ béo kia, hiển nhiên là một lão hồ ly, khẳng định sẽ trả giá lại; vạn nhất mình nói thấp, thì không phải là lỗ to sao.
Bắp thịt trên mặt Thang Vạn Hồng giật giật, tám trăm lượng cũng không tính là cao, nhưng trên mặt lão vẫn lộ ra vẻ khó xử, nói: "Tám trăm lượng không phải là một số tiền nhỏ, cửa hàng nhỏ nhất thời cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, mà còn..."
Thang Vạn Hồng còn chưa nói hết lời, Đoàn Dung bỗng nhiên cắt ngang, nói: "Không sao cả! Chưởng quỹ, có bao nhiêu tiền mặt thì cứ giao trước, còn lại thì viết phiếu nợ, qua mấy tháng trả lại, cũng không phải là không thể. Làm ăn mà, có qua có lại!"
Thang Vạn Hồng vốn định ép giá, nhưng Đoàn Dung lại cố ý tiếp lời xã giao của lão, nói ra những lời đó, khiến cho Thang Vạn Hồng nghẹn họng, không thể nói tiếp.
Thang Vạn Hồng nghe vậy, kỳ quái nhìn Đoàn Dung một cái, ánh mắt như đang nói, "Tiểu tử này sao không theo lẽ thường mà ra bài vậy!"
Thang Vạn Hồng còn đang suy nghĩ tìm từ, thì bỗng nhiên một bóng người bước vào cửa tiệm.
Đó là một gã hán tử cao gầy mặc đồ nông dân, xương xẩu to, hai tay đầy vết chai, đôi mắt có mấy phần giảo hoạt và lẩn tránh.
Người kia vừa vào cửa, nhìn một lượt ba người trong cửa hàng, cất giọng khàn khàn hỏi: "Ai là chưởng quỹ?"
Thang Vạn Hồng quan sát người kia từ trên xuống dưới, thấy gã mặc quê mùa cục mịch, liền lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Gã hán tử cao gầy liếc nhìn Thang Vạn Hồng, ánh mắt vụt sáng, quan sát lão một phen, mới nói: "Chưởng quỹ, ta có một món đồ chơi này, ông xem qua một chút!"
Nói rồi, gã hán tử cao gầy lấy ra từ trong ngực một cái lư hương bằng đồng lớn hơn nắm đấm một chút, đưa thẳng về phía Thang Vạn Hồng.
Thang Vạn Hồng hơi sững sờ, lão nhìn thấy những khe móng tay thô kệch của gã hán tử đưa đồ đầy bùn đen dơ bẩn, trong lòng lão dâng lên một trận chán ghét.
Bình thường, mấy gã hán tử nông thôn này cũng hay mang đồ tới cửa hàng của lão, cơ bản đều là mấy thứ chẳng đáng gì.
Cho nên, lúc gã hán tử kia bước vào, Thang Vạn Hồng cũng không mấy để ý.
Lão liếc mắt nhìn Đoàn Dung, cũng có ý muốn cho Đoàn Dung thấy bộ dạng này.
Thang Vạn Hồng bước vài bước, đưa tay nhận lấy cái lư đồng từ tay gã hán tử, rồi mang ra ngoài cửa, lợi dụng ánh sáng trời để nhìn kỹ lại.
Thang Vạn Hồng nhìn đi nhìn lại mấy lần, trong lòng âm thầm run lên. "Cái này..."
Hôm nay là thế nào vậy? Đồ tốt cứ nườm nượp đưa đến trước mắt ta thế này?
Cái lư hương bằng đồng này, không những gia công tinh tế, chạm trổ tinh xảo, mà điều quan trọng nhất, là nó có vẻ như là đồ thật!
Thang Vạn Hồng bước ra cửa hai bước, lợi dụng ánh mặt trời, cẩn thận xem xét rỉ đồng xanh ở ven lư hương, lại dùng mũi ngửi ngửi hương vị bên trong lư hương.
Có một mùi mốc meo của bùn đất, Thang Vạn Hồng quay đầu nhìn gã hán tử cao gầy, gã kia có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt của lão.
Thang Vạn Hồng lại nhìn kỹ lư đồng trong tay, tuy nói theo phán đoán sơ bộ của lão, nó giống như là đồ thật.
Nhưng lão lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhất thời không nói ra được.
Thang Vạn Hồng đang bưng lư đồng, cảm thấy khó khăn, thì bỗng nhiên liếc thấy Đoàn Dung đang ngồi trên ghế bành, nhàn nhã uống trà.
Thang Vạn Hồng liền nói: "Tiểu hữu, cậu xem giúp ta một cái?"
Đoàn Dung nghe vậy, đặt chén trà xuống, lắc đầu, nói: "Việc làm ăn của các ông, tôi một người ngoài, không tiện can thiệp."
Thang Vạn Hồng cười, nói: "Vậy thế này đi, tiểu hữu, cậu xem món đồ này. Còn bức họa kia, tôi tính theo giá cậu nói. Cậu thấy thế nào?"
Đoàn Dung sững người một chút, thầm nghĩ: "Xem ra, bức họa đó thật sự đáng giá tám trăm lượng, không chừng mình còn ra giá thấp ấy chứ."
Bất quá lão chưởng quỹ béo kia đã nói đến nước này, hắn mà từ chối thì lại có chút bất cận nhân tình.
Đoàn Dung đưa tay nhận lấy cái lư hương bằng đồng kia, trong lòng lẩm nhẩm nói: "Chọn đọc khí linh."
Đồ vật: Lư hương bằng đồng tàn tạ
Khí linh cấp bậc: Cấp 4 (hỏng)
Yêu cầu thôn phệ: Tinh thần lực ký chủ cấp 4 (chưa đủ)
Hiệu quả thôn phệ: Nghe vị phân biệt hương cấp 4.
Đoàn Dung nhìn các số liệu trước mắt, vô cùng khó hiểu.
"Lư hương tàn tạ?"
"Cái lư hương này chẳng phải là hoàn chỉnh hay sao?"
Đoàn Dung bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hắn hiểu ra, cái lư hương này là do tu bổ hoàn chỉnh mà thành.
Đoàn Dung đặt lư hương xuống, âm thầm lắc đầu.
Thang Vạn Hồng nhìn vẻ mặt đầy thâm ý của Đoàn Dung, hỏi: "Tiểu hữu, làm sao..."
Đoàn Dung liếc nhìn gã hán tử cao gầy, nói: "Cái lư hương này là đồ vá phải không?"
Sắc mặt gã hán tử cao gầy nhất thời tối sầm lại, giận dữ nói: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Thang Vạn Hồng nghe vậy, lập tức cầm lấy lư đồng, nhìn kỹ lại một lần nữa, rồi lão luồn ngón tay vào bên trong lư hương, sờ soạng một hồi, chỉ lát sau, trên mặt lão lộ ra vẻ cổ quái.
Sau đó, lão một lần nữa đưa lư hương ra trước ánh sáng, ghé sát vào vị trí kia, cẩn thận ngó nhìn.
Gã hán tử cao gầy thấy Thang Vạn Hồng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, liền tiến lên mấy bước, giật lấy cái lư đồng từ tay Thang Vạn Hồng, dùng vải bọc lại, bỏ vào trong ngực, nói: "Không biết hàng tốt, mở cái gì cửa hàng, sớm mà đóng cửa cho xong!"
Gã hán tử cao gầy nói xong, liền đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn liếc xéo Đoàn Dung một cái.
Thang Vạn Hồng thấy gã hán tử kia đi rồi, quay đầu cười nhạt nhìn Đoàn Dung.
Chỗ tu bổ của cái lư hương kia, cũng không tính là lớn, hơn nữa thủ pháp tinh xảo, lão lăn lộn trong nghề đồ cổ mấy chục năm, suýt chút nữa đã nhìn nhầm, vậy mà gã hậu sinh này chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Đây là đạo hạnh gì vậy?
Thang Vạn Hồng lấy ra ba tấm ngân phiếu từ trong quầy, hai tấm ba trăm lượng và một tấm hai trăm lượng, đưa cho Đoàn Dung, nói: "Đây là bản phiếu của Vân Thủy Tiền Trang, tiểu hữu cậu đếm lại xem."
Đoàn Dung nhận lấy, nhìn mệnh giá và dấu đỏ, lập tức nuốt một ngụm nước bọt. "Tám trăm lượng, lần này phát tài rồi!"
Vân Thủy Tiền Trang chính là tiền trang do Thái Nhất Môn mở tại Thanh Châu, các nơi ở Thanh Châu đều có chi nhánh, các nha môn và các cửa hàng lớn đều chấp nhận giao dịch bằng bản phiếu này.
Dù sao cũng có Thái Nhất Môn, một trong tám đại tông môn, chủ nhân của Thanh Châu xác nhận, thì cơ bản nó cũng có khái niệm giống như ngân hàng quốc hữu.
Thấy Đoàn Dung đếm cẩn thận rồi cất kỹ, Thang Vạn Hồng cười nói: "Tiểu hữu gia học uyên thâm, tạo nghệ rất sâu với nghề đồ cổ, ta không bằng cậu. Về sau nếu tiện, mong rằng tiểu hữu chỉ điểm cho bản điếm một hai."
"Dễ nói thôi. Sau này tôi có hàng, nhất định sẽ đến tiệm của ông." Đoàn Dung khiêm tốn cười nói.
Thang Vạn Hồng ha ha vui vẻ, nói: "Vậy thì tốt. Sau này nếu cửa hàng nhỏ có món đồ nào không chắc chắn, thì phải mời tiểu hữu chỉ điểm cho."
Đoàn Dung nghe vậy, sắc mặt có chút cứng đờ, thầm nghĩ: "Lão già này, đúng là được đà lấn tới! Thật sự cho rằng mình dễ nói chuyện hay sao?"
Thang Vạn Hồng thấy phản ứng của Đoàn Dung, lập tức thở dài, nói: "Tiểu hữu chớ hiểu lầm! Chúng ta làm nghề này, sẽ không để tiểu hữu xem không. Tiểu hữu hễ mà giúp cửa hàng nhỏ nhắm trúng một món đồ chơi, cửa hàng nhỏ sẽ trả cho tiểu hữu ba mươi lượng bạc tiền đi lại."
"Ba mươi lượng?" Đoàn Dung trong lòng nhảy lên một cái, cười nói: "À... Vậy thì dễ nói thôi! Nếu chưởng quỹ thật sự có món hàng tốt muốn cùng tại hạ nghiên cứu thảo luận, cứ việc sai người đến Tiêu cục Nguyên Thuận tìm tôi. Tại hạ là Đoàn Dung, học đồ tiêu sư của Tiêu cục Nguyên Thuận."
Thang Vạn Hồng liếc nhìn ấn ký trên lệnh bài của Đoàn Dung, cười nói: "Tiêu cục Nguyên Thuận à, tốt, tốt lắm!"
Đoàn Dung chắp tay, bước ra khỏi Cổ Nguyệt Trai.
Thang Vạn Hồng đưa mắt nhìn Đoàn Dung đi ra, hai mắt ánh lên vẻ thâm trầm. "Người này tuổi còn trẻ, nhưng trả lời đối đáp lại rất lão luyện."
"Đúng là con em thế gia, dù cho gia đạo suy sụp, kiến thức vẫn còn đó, không hề luống cuống!"
Lão vẫn rất có hảo cảm với Đoàn Dung, ngoài việc làm thành một mối làm ăn ra, khả năng phân biệt đồ cổ của Đoàn Dung cũng khiến lão vô cùng thán phục, cộng thêm sự lanh lợi của cậu, lão thậm chí có chút nảy sinh ý định yêu tài quý tài...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất