Chương 8: Hấp dẫn trong gương
Bên này, hai người đang sống chết quấn lấy nhau, bên kia Lâm Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ báo thức đầu giường. Đã bảy giờ mười lăm rồi, sao vẫn chưa nghe tiếng Hoắc Minh Lãng đóng cửa rời khỏi nhà?
Muộn nữa, thì sẽ muộn mất. Lâm Phỉ Phỉ bất chấp Hoắc Minh Lãng đã đi hay chưa, nhanh chóng bò khỏi giường, thay áo sơ mi trắng cổ V và váy đen xẻ tà cao, sau đó bước ra khỏi cửa, định đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa bước đến cửa nhà vệ sinh, cô liền nghe bên trong truyền ra tiếng rên và tiếng da thịt va chạm.
Lâm Phỉ Phỉ khẽ giật mình, lập tức giận dữ.
Trong nhà vệ sinh mà họ cũng làm chuyện này, còn gây ra tiếng động lớn như vậy. Nên biết, giờ trời đã sáng, ba mẹ cô cũng sắp dậy rồi.
- Rầm rầm rầm...
Lâm Phỉ Phỉ thật sự tức giận, nắm tay đấm mạnh lên cửa mấy cái.
- A...
Bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu lên sợ hãi của Lâm Tiêu Tiêu, chỉ một lát sau, cửa mở, Lâm Tiêu Tiêu và Hoắc Minh Lãng đã sửa sang xong quần áo trên người mình.
Thấy trước cửa không phải ba Lâm hay mẹ Lâm, mà là Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Tiêu Tiêu lập tức tức giận, hung dữ nhìn Lâm Phỉ Phỉ. Chẳng những không chút xấu hổ, mà vẻ mặt cô ta như đang trách Lâm Phỉ Phỉ quấy rầy chuyện tốt của mình.
Lâm Phỉ Phỉ nhắm mắt, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, hạ giọng nói:
- Hai người thích làm chuyện đó như vậy, thì xin mời ra ngoài. Giờ ba mẹ còn đang ở đây, hai người không biết xấu hổ, nhưng tôi thì biết.
Nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ vô cùng tức giận, đột nhiên Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cười ha hả, nói:
- Chị à, em với anh rể muốn làm ở đâu thì làm, không mượn chị xen vào!
Nói xong, cô ta hất đầu cao ngạo bỏ đi, còn hát thầm, quay về phòng ngủ của mình.
Hoắc Minh Lãng hơi xấu hổ đứng trước cửa nhà vệ sinh. Dù bên ngoài gã có không ít phụ nữ, nhưng trước nay không hề muốn bị Lâm Phỉ Phỉ bắt gặp. Vì trong lòng gã vẫn còn muốn trói Lâm Phỉ Phỉ thành vợ.
Không ngờ, Lâm Tiêu Tiêu này lẳng lơ quá. Mới sáng sớm đã dụ dộ gã, sao gã có thể kìm chế được. Vừa làm một cái đã quên mất thời gian, quên mất chuyện Lâm Phỉ Phỉ và mình còn phải đi làm.
Ai ngờ, trong lúc gã đang xấu hổ cố vắt hết óc để nghĩ ra cái cớ che đậy, Lâm Phỉ Phỉ đã không thèm liếc nhìn gã, tự vào nhà vệ sinh cầm khăn và bàn chải đánh răng đi vào nhà bếp rửa mặt.
Trong nhà vệ sinh toàn là mùi tình dục, Lâm Phỉ Phỉ sợ ở trong đó thêm một giây cô sẽ nôn ra mất.
Thấy Lâm Phỉ Phỉ hoàn toàn lơ mình, trong lòng Hoắc Minh Lãng lập tức dâng lên cơn giận khó hiểu. Cô gái này không ồn ào làm loạn, mà lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ cô ấy không ghen sao? Chẳng lẽ cô ấy không hề để ý đến mình một chút nào? Hoặc có thể nói, suốt đêm hôm trước cô ấy không về, thực sự là có gã đàn ông khác bên ngoài rồi?
Càng nghĩ Hoắc Minh Lãng càng tức giận. Gã nhấc chân đi theo vào bếp.
Lâm Phỉ Phỉ đang cúi người rửa mặt. Trước người cô là một tấm gương, soi rõ ràng phần ngực lộ ra khi cô cúi người. Cộng thêm lúc này, Lâm Phỉ Phỉ đang mặc chiếc váy tà xẻ cao, vì khom người nên mông vểnh lên, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết, vừa thẳng vừa đều tăm tắp. Bức tranh đó có sức gợi cảm, sức hấp dẫn không thể nói thành lời.
Chuyện tốt của Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu vốn đột nhiên bị gián đoạn, lửa dục đang bị tích lại. Vừa nhìn thấy cảnh này, gã lập tức rung động, ma xui quỷ khiến bước đến sau lưng Lâm Phỉ Phỉ.
Dáng người Lâm Phỉ Phỉ cao gầy, đôi chân dài bốn mươi ba tấc bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng thần hồn điên đảo. Hoắc Minh Lãng nhục dục dâng tràn đứng sau mông Lâm Phỉ Phỉ, với độ cao như thế này, nếu không có quần áo cản trở, chắc chắn có thể xông thẳng vào rồi.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Hoắc Minh Lãng càng thêm nặng nề.
Tuy Lâm Tiêu Tiêu dáng người đầy đặn, nhưng lại không cao, chỉ 1m60, còn gã lại cao 1m80, cho nên mỗi lần gã muốn vào từ phía sau, Lâm Tiêu Tiêu phải đứng trên ghế, nếu không gã căn bản không thể nào thuận lợi vào từ phía sau.
Nhưng lúc này, trước mặt là Lâm Phỉ Phỉ dáng cao gầy, vấn đề này căn bản không hề tồn tại.
Lâm Phỉ Phỉ đang cầm khăn rửa mặt, không biết Hoắc Minh Lãng đang đứng phía sau. Đột nhiên, hạt nút thứ ba trước ngực áo sơ mi bung ra vì động tác rửa mặt của cô, bầu ngực của cô lập tức lộ hết ra ngoài, phản chiếu trong gương.
Tuy không bì được với Lâm Tiêu Tiêu 36D cực lớn kia, nhưng cũng là 34D, như quả đào mật, lại thẳng đứng, bên trên điểm hai điểm, đỏ tươi kiều diễm như đóa hoa đào, so với nụ hoa màu đỏ sậm của Lâm Tiêu Tiêu thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Hoắc Minh Lãng thật sự không chịu nỗi nữa, hai tay gã vòng ra cầm chặt lấy hai quả đào mật của Lâm Phỉ Phỉ. Bên dưới ngẩng thẳng lên ngạo nghễ đâm vào chính giữa hai đùi đầy đặn của Lâm Phỉ Phỉ, ra sức cọ xát.
- A...
Lâm Phỉ Phỉ bị biến cố bất thình lình này dọa cho sợ hãi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt đầy nhục dục của Hoắc Minh Lãng trong gương.