Chương 1
Hôm nay là ngày phụ thân ta khải hoàn trở về.
Ta bị ma ma trang điểm thật đậm, khoác lên mình bộ lễ phục không vừa vặn do Nội vụ phủ chuẩn bị, đứng cứng ngắc bên ngoài Đông Cung đợi đã lâu.
Bên cạnh còn có vài công tử, quý nữ thân thiết với Thái tử cũng đứng chờ. Vừa thấy ta, họ lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
“Bây giờ vị này cũng biết giữ phép tắc rồi, nhớ hồi trước nàng ta xông thẳng vào tẩm cung của Thái tử, điện hạ đã nổi trận lôi đình.”
Thái tử Vệ Thừa Tắc vốn có chút sạch sẽ, không cho phép người ngoài tự tiện bước vào tẩm cung khi chưa có lệnh triệu kiến.
Thuở ấy, chúng ta vừa định hôn, ta không quen địa hình trong cung nên vô tình đi vào phòng cất thơ họa của Vệ Thừa Tắc. Hắn ôm chặt một cuộn thơ vào lòng, căng thẳng sai người ném ta ra ngoài. Chuyện này lan truyền khắp kinh thành, ta cũng trở thành trò cười cho thiên hạ.
Từ đó về sau, mỗi lần đến Đông Cung, ta đều ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài.
Ta lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên thì thấy Vệ Thừa Tắc và Quận chúa Lật Dương Tạ Tư Vận đang cười nói vui vẻ bước ra từ tẩm cung.
Ta sững sờ, thì ra Đông Cung này cũng có người có thể tùy ý ra vào.
Nhìn thấy ta, nụ cười trên gương mặt Vệ Thừa Tắc nhanh chóng biến mất.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Biểu cảm của ta có chút cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Hôm nay phụ thân ta hồi kinh, ta muốn…”
Tạ Tư Vận đột ngột cắt lời ta: “Ô kìa? Lục cô nương mặc bộ này, chẳng lẽ cũng muốn tham gia Tiệc thơ thưởng cúc sao? Nhưng lần này có sứ thần nước ngoài đến, người ta ngưỡng mộ văn hóa Đại Ngu ta. Nếu ngươi đi, chẳng phải sẽ khiến người ta cười chúng ta không có nhân tài sao?”
Lúc này ta mới phát hiện, Tạ Tư Vận cũng mặc bộ lễ phục giống hệt ta, chỉ có điều y phục của nàng vừa vặn, càng tôn lên vẻ phong nhã thanh thoát, cử chỉ đoan trang ngàn vạn lần, càng khiến ta trông càng luống cuống hơn.
Ta vốn chỉ thích trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, dứt khoát, nếu không phải để lấy lòng Vệ Thừa Tắc, sao ta lại khoác lên mình bộ y phục bó buộc như vậy.
Nhưng trước khi mặc, ta đã tìm hiểu kĩ: Đây là lễ phục của Thái tử phi, về lễ nghi thì ta mặc vào không có gì là sai ở đây cả.
Mọi người nhìn ta, ánh mắt đều tràn ngập sự khinh thường.
“Lục Minh Châu lại học theo Quận chúa Lật Dương cách ăn mặc rồi, thật là ‘vẽ hổ không thành lại ra chó’. Dù có học được quần áo, thì cái khí chất ‘bụng đầy thơ sách’ kia đâu thể bắt chước.”
“Người trong quân ngũ thô thiển như vậy đó. Nghe nói lần trước nàng ta để lấy lòng Thái tử điện hạ, còn lấy trộm bài thơ của Quận chúa Lật Dương, trơ trẽn nói là của mình. Sau đó bị Thái tử điện hạ vạch trần ngay tại chỗ, không ngờ nàng ta vẫn cứ trơ trẽn như vậy.”
Ta đã quen với những lời chê bai cay nghiệt của người đời. Hôm nay phụ thân trở về, người hẳn muốn thấy ta và Thái tử cùng đi đón người.
“Hôm nay phụ thân ta trở về, chàng có thể cùng ta ra ngoài thành đón người một chút được không?”
Thái tử lại sa sầm mặt, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
“Lục Minh Châu, ngươi không biết Tiệc thơ thưởng cúc hôm nay A Vận đã dốc bao tâm sức sao, mà còn để Trấn Bắc đại tướng quân hồi triều vào đúng ngày này? Có hiểu chuyện không? Ngày thường ngươi khiến ta mất mặt thì thôi, nhưng hôm nay thì khác. Ta phải đến Tiệc thơ, đây là chuyện liên quan đến thể diện của Đại Ngu, không cho phép ngươi làm càn!”
Phụ thân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, chỉ có duy nhất một người con gái là ta.
Ba năm trước, phụ thân đưa ta về kinh thành để chờ gả vào Đông Cung.
Thái tử điện hạ văn tài ngút trời, phong thái xuất chúng, nghe nói các quý nữ kinh thành không ai là không ngưỡng mộ.
Phụ thân ta cả đời chinh chiến, giờ đây anh hùng đã mỏi, chỉ mong ta có một nơi chốn tốt đẹp.
Trước khi đi, người từng dặn dò ta: “Kinh thành không giống Yến Bắc, sau này vạn sự phải nhẫn nhịn. Phụ thân đã lớn tuổi rồi, những lúc có thể bảo vệ con không còn nhiều nữa.”
Để phụ thân yên lòng, ta đã thu lại tính tình, cất đi cây trường thương, cố gắng học tập thi thư lễ nghi, mong có thể xứng đôi với Thái tử hơn.
Tiếc thay, Thái tử lại càng thêm chán ghét ta.
Thấy ta vẫn không nhúc nhích, Tạ Tư Vận tiến đến bên cạnh ta.
“Ôi, sao cô nương Lục lại không hiểu chuyện đến thế? Không hiểu Thái tử ca ca đang đuổi khách sao? Xem ra đúng là giống y như lệnh tôn, cùng là dáng vẻ dũng mãnh nhỉ.”
Mọi người nghe vậy đều cười ồ lên, ngay cả Vệ Thừa Tắc cũng cưng chiều nhếch môi.
Ở kinh thành, ta cũng đã học qua sách vở, đương nhiên hiểu được Quận chúa Lật Dương đang chế nhạo ta và phụ thân thô tục.
Nàng ta nói gì về ta cũng không sao, nhưng không thể nói về phụ thân ta!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta đã đưa tay túm lấy miệng của Tạ Tư Vận, giơ tay tát một cái thật mạnh, khiến nàng ngã nhào trên nền gạch.
Các quý nữ đều kinh ngạc hét lên, tóc Tạ Tư Vận rối bời, xiêm y nhăn nhúm, đôi mắt hạnh căm phẫn trừng ta.
Ta cong môi cười: “Quận chúa đã nói ta dũng mãnh, vậy ta cho ngươi xem thế nào là dũng mãnh.”