Chương 4
“Khoan đã! Bài thơ này… sao lại khắc trên bia đá của Lục gia? Chẳng phải là của A Vận làm sao?”
Tạ Tư Vận nhìn rõ tấm bia, vẻ mặt lập tức hoảng loạn.
“Thái tử ca ca, A Vận thấy không khỏe, có thể đưa A Vận về trước được không?”
Vệ Thừa Tắc như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn ta.
Lục Bưu không nhịn được nữa, cười khẩy: “Bài thơ này là do tiểu thư nhà chúng ta làm! Sáu năm trước ở Yến Bắc đã được người người ca tụng rồi, vị điêu khắc đại sư ở Yến Bắc năm đó đã tự tay khắc bài thơ này lên bia đá. Nghe nói có kẻ nào đó vu khống tiểu thư nhà chúng ta trộm thơ? Ngươi bảo nàng ta lấy ra bằng chứng sớm hơn tiểu thư nhà ta xem nào? Nếu không có? Vậy chính là người đó đã trộm thơ của tiểu thư chúng ta rồi!”
Trong số những quý nữ vây xem cũng không thiếu người sành sỏi. Thiên kim của Lâm Tướng chỉ ra rằng, trong nhà nàng cũng có bia đá do vị điêu khắc đại sư này làm, đại sư vốn có tiếng thanh liêm, tuyệt đối sẽ không làm giả.
Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Tư Vận đều đã thay đổi.
Mặt Tạ Tư Vận tái mét, nàng ta kéo tay áo Vệ Thừa Tắc, nhỏ giọng cầu xin: “Thái tử ca ca, không phải như vậy đâu…”
Vệ Thừa Tắc hất tay Tạ Tư Vận ra, lo lắng nhìn ta: “Lục Minh Châu, ngươi tốt nhất hãy lập tức giải thích rõ ràng cho cô nghe! Ngươi rõ ràng là bụng không có chữ nghĩa, chỉ biết múa đao múa kiếm, A Vận lại là đệ nhất tài nữ. Bài thơ này không thể là do ngươi làm đúng không?”
Ta liếc nhìn Vệ Thừa Tắc một cái, đột nhiên cảm thấy hắn vô cùng nực cười.
“Thái tử điện hạ trong lòng đã có phán đoán, vậy hà cớ gì lại đến hỏi ta? Chẳng qua chỉ là một bài thơ ta tùy tiện làm lúc niên thiếu. Quận chúa đã muốn lấy trộm, vậy cứ cầm đi. Cớ gì mà người phải cố chấp không buông kia chứ?”
Sắc mặt Vệ Thừa Tắc vô cùng khó coi, như không thể chấp nhận sự thật này. Hắn lẩm bẩm: “Hóa ra là ngươi? Thì ra ta đã nhận lầm người… Ngươi không biết đâu, bài thơ này có ý nghĩa khác thường với ta…”
Ta không còn để ý đến phản ứng của hắn nữa, ra lệnh cho binh lính khiêng quan tài đi.
Hoàng thượng đột nhiên dẫn theo văn võ bá quan đến. Vừa thấy Vệ Thừa Tắc, người đã tát cho hắn một cái.
“Hồ đồ! Hôn sự của ngươi và Minh Châu là do trẫm và Lục lão tướng quân định ra! Nay Lục tướng quân thi thể còn chưa nguội, ngươi đã muốn từ bỏ con gái của người sao? Ngươi có còn muốn làm Thái tử nữa không?”
Vệ Thừa Tắc quỳ xuống trước linh cữu của phụ thân, đối diện với Hoàng thượng mà hứa: “Nhi thần biết sai rồi! Hôn sự này, nhi thần không hủy nữa! Từ nay về sau, phụng Minh Châu làm Thái tử phi, một đời một kiếp, bảo vệ nàng chu toàn!”
Vệ Thừa Tắc tự giác đi theo bên cạnh ta, thỉnh thoảng lại đỡ lấy ta khi ta vì khóc mà mệt lả. Mọi người đều khen Thái tử điện hạ trọng tình trọng nghĩa, thương xót cô nhi.
Trong lòng ta chỉ còn lo việc hậu sự của phụ thân, tạm thời không có tâm trí so đo với hắn.
Hoàng thượng cũng không trách ta thất lễ, hạ lệnh cho Vệ Thừa Tắc đích thân hộ tống linh cữu phụ thân ta về Lục gia, dùng quốc lễ mà mai táng trọng thể.
Tại linh đường, tiếng bàn tán của mọi người càng lúc càng lớn.
“Các ngươi nghe chưa, hóa ra bài thơ năm xưa là do tiểu thư Lục gia làm. Vậy nói cách khác, người trộm thơ là Quận chúa Lật Dương rồi?”
“Người này trơ trẽn như vậy, sao xứng danh đệ nhất tài nữ thiên hạ? Ta thấy nên gọi là ‘tên trộm vĩ đại nhất thiên hạ’ mới đúng!”
Tạ Tư Vận đi theo Vệ Thừa Tắc trở về, nghe những lời bàn tán của người ngoài, nàng ta khóc nức nở, gần như ngất đi.
Cuối cùng, nàng ta dường như không chịu nổi những lời nói ấy nữa, quay lưng chạy ra khỏi linh đường, nhảy xuống hồ nước trong sân nhà ta.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn. Trong sân nhà ta đa phần là binh sĩ, không ai dám xuống nước cứu vị Quận chúa cao quý kia.
Vệ Thừa Tắc tuy miệng trách Tạ Tư Vận hồ đồ, nhưng vẫn lập tức nhảy xuống nước vớt nàng ta lên.
Bộ lễ phục của Tạ Tư Vận nặng trĩu. Dưới nước, Vệ Thừa Tắc bất đắc dĩ phải cởi bỏ áo choàng ngoài của nàng ta.
Lớp áo trong mỏng manh thấm nước, thân hình nàng ta lộ rõ mồn một…
Tạ Tư Vận run rẩy ôm lấy cổ Vệ Thừa Tắc, như túm được cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt nàng ta nhìn ta lại vô cùng bình tĩnh, như đang nói, ngươi thua rồi.
Những người có mặt đều nhìn ta đầy thương cảm. Thái tử điện hạ e rằng phải nạp thêm trắc phi rồi.
Vệ Thừa Tắc nhìn ta vẻ mặt áy náy: “Minh Châu, dù sao đây cũng là một mạng người, cô phải chịu trách nhiệm với nàng ta. Ngươi yên tâm, trong lòng cô chỉ có một mình ngươi! Ngươi sắp trở thành Thái tử phi rồi, A Vận cũng coi như là biểu muội của ngươi. Trước kia nàng ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi có thể đồng ý với cô, ra ngoài vẫn cứ nói bài thơ kia là của A Vận làm được không?”