Ráng chiều dần tắt, tia sáng cuối cùng chiếu lên rừng đào rực rỡ này. Vu Hoàn Chi đứng lặng bên cây hoa, trên xiêm áo có vết máu loang lổ.
Y cong khóe môi cười, khó nhọc bước lên phía trước một bước, từ từ giơ tay lên rồi lại gọi:
– Sương…
Tiêu Mãn Y bỗng hít một hơi. Còn Nam Sương lại ngây ra tại chỗ mở to hai mắt.
Trong vườn không có lấy một cơn gió, buổi tối chợt lạnh đi. Khóe môi Vu Hoàn Chi mấp máy, lát sau, y cúi đầu xuống, thở dài và thì thầm một câu:
– Thì ra không phải Sương…
Trong khoảnh khắc y quay đầu muốn đi, tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía sau, một người đột nhiên ôm chầm lấy mình từ phía sau. Giữa hoa đào bay tán loạn, vẻ mặt Vu Hoàn Chi chỉ ngây ra trong nháy mắt rồi cười nhạt, y nói:
– Sương, thật sự là nàng.
Nước hồ trong sân khẽ vang một tiếng, hình như có con cá bướng bỉnh quẫy mình trong nước, hồn nhiên không biết chỗ ở cũ của nó đã thành bãi bể nương dâu.
Nam Sương chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, khó khăn nghẹn ngào gọi tên y từ trong cổ họng, nhưng ba chữ “công tử Hoàn” vẫn bị nàng gọi một cách đứt quãng.
Trên mặt Vu Hoàn Chi vẫn treo nụ cười bình đạm, dường như chỉ cần Nam Sương ở bên thì y có thể an lòng tự đắc như vậy. Y mò đến nắm lấy bàn tay đang vòng lấy eo mình của Nam Sương, từ từ xoay người lại, muốn giơ tay lên lau lệ cho nàng.
– Sương đừng buồn. – Y nói, tay nâng lên hơi run rẩy, vô thức chạm tới cằm của nàng.
– Công tử Hoàn. – Nam Sương lại nói, cổ họng vừa đắng vừa chát, nghẹn ngào hồi lâu nàng mới hỏi – Mắt chàng… làm sao vậy?
Hai mắt Vu Hoàn Chi đang nhắm lại, có mấy vệt máu chảy tràn tới cổ, tới vạt áo trước.
– Sợ là… ngày sau không trông thấy gì nữa. – Y dừng một lát rồi lại khẽ cười nói – Không phải là Sương không thích bộ dạng này của tôi chứ?
Ngữ khí của y là đùa cợt nhưng trong đùa cợt rõ ràng còn mang theo chút thất vọng.
– Thích! – Nam Sương nói lớn tiếng – Bất kể công tử Hoàn biến thành thế nào, tôi đều thích hết!
Vu Hoàn Chi không thấy lúc nói những lời này Nam Sương không ngừng lắc đầu, giọt châu giàn giụa khắp khuôn mặt, nàng vừa dứt lời liền mở miệng cắn cổ tay mình, cố hết sức kiềm nén tiếng khóc.
Nhưng y nghe tiếng nàng run rẩy thì đã biết nàng đang buồn khổ.
Vu Hoàn Chi lại thở dài một tiếng:
– Âu Dương Nhạc dùng “Tuyết Diếu Băng Thiên”, trước khi tôi đề khí tránh đã bị kiếm khí làm tổn thương mắt. Vẫn chưa đến mức mù nhưng do nóng lòng tới trang Lưu Vân, tôi đành cưỡng ép đẩy độc bị trúng trước đó ra từ thất khiếu, cho nên mắt mới bị thương. – Dứt lời, y lại cười một tiếng – Có điều cho dù bây giờ đã thế này rồi nhưng ngày sau tôi vẫn sẽ bảo vệ Sương an toàn. “
Lát sau, Nam Sương nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, nói:
– Tôi hiểu mà.
Nàng hiểu ngày sau y vẫn sẽ bảo vệ nàng, càng hiểu vì sao Vu Hoàn Chi phải vội vàng tới trang Lưu Vân như thế.
Bấy giờ Âu Dương Nhạc đã bày ra thiên la địa võng ở thành Tô châu, còn ra khỏi thành từ Tô châu đã không phải là hành động khôn ngoan nữa, cho nên tất nhiên Mục Diễn Phong sẽ dẫn Nam Sương và Tiêu Mãn Y đi về hướng núi Thiên Bình.
Nếu Âu Dương Nhạc không đuổi theo, Mục Diễn Phong sẽ dẫn bọn họ về trang Lưu Vân, lại từ sau trang đến trấn Vân Thượng, đi đường vòng từ phía nam Giang Nam rồi quay ngược lên bắc.
Nếu Âu Dương Nhạc đuổi theo, Mục Diễn Phong sẽ chặn nhân mã của Âu Dương Nhạc cho Nam Sương và Tiêu Mãn Y, với sự thông tuệ của Nam Sương tất có thể nghĩ ra lúc này trang Lưu Vân trong núi sâu có thể được xem như là chỗ nguy hiểm nhất mà an toàn nhất, cho nên nàng sẽ đến chỗ này nghỉ lại một đêm.
Sở dĩ Vu Hoàn Chi muốn vội vã tới đây là vì một khi Âu Dương Nhạc còn để lại tàn lực đuổi tới nơi này thì y có thể bảo vệ bọn họ.
Nói cho cùng đều là vì nàng.
Trời đã sắp tối, mặc dù nhắm mắt lại nhưng khuôn mặt Vu Hoàn Chi vẫn anh tuấn vô cùng. Cảnh chiều hôm ảm đạm lược bớt đi cái mệt nhọc và sặc sỡ của ban ngày, chỉ còn lại đường nét đẹp đẽ như phác họa khắc sâu trong lòng Nam Sương.
Nàng lại nắm tay Vu Hoàn Chi, ngón tay nho nhỏ chỉ có thể nắm được mấy ngón tay của y giống như trước kia.
– Công tử Hoàn, sau này Sương không cần chàng bảo vệ nữa. Tôi sẽ luyện võ công cho thật giỏi, ngày sau đến lượt tôi tới bảo vệ chàng. – Tiếng Nam Sương rất nhẹ, mang theo vẻ dứt khoát.
Vu Hoàn Chi giật mình, cong khóe môi gật đầu.
Nam Sương nắm tay Vu Hoàn Chi đi tới bên Tiêu Mãn Y, chỉ thấy mặt Tiêu Mãn Y giàn giụa nước mắt, cười nói với nàng:
– Tốt quá rồi Hoa Đào Nhỏ, công tử Hoàn đã trở về.
Nam Sương gật đầu, bảo:
– Tôi cũng thấy rất tốt. – Nàng suy nghĩ một lát rồi tiếp tục – Yên Hoa cũng đừng buồn, công tử Hoàn đã trở về rồi, chắc chắn anh cũng không sao. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi sẽ cùng cô đi tìm anh ấy.
Tiêu Mãn Y lại nhấc tay áo lau nước mắt, gượng cười nói:
– Tôi cũng cảm thấy vậy, chắc chắn Diễn Phong sẽ không sao. – Nàng ấy nhìn Vu Hoàn Chi rồi lại bảo – Tôi đi múc chậu nước đến cho công tử Hoàn, hoa đào đi lấy thảo dược, trước mắt phải chữa trị vết thương trên mắt cho cẩn thận, nói không chừng ngày sau có thể khỏi thì sao.
Lúc thâm canh, ba người nghỉ ngơi ở hiên Huy Vũ. Mắt Vu Hoàn Chi quấn băng vải màu trắng, nghỉ ở trên ghế nằm góc đông, Nam Sương và Tiêu Mãn Y một người ở góc tây, một người góc bắc. Nghỉ ngơi như vậy là để phòng ban đêm có kẻ xông đến, mặc dù một người không kịp đề phòng thì hai người còn lại cũng có thể ứng phó kịp thời.
Nhưng cả đêm ấy lại cực kỳ yên ổn, chẳng ai xông vào, chẳng ai đánh lén, càng không có tiếng giết chóc của hai ngày liền trước đó.
Hô hấp của Vu Hoàn Chi thư thả, tựa như đã ngủ, nhưng Nam Sương lại không sao ngủ yên. Lúc canh ba có tiếng nước nhỏ giọt từ mái nhà cong, nàng lẳng lặng nghe, nhớ tới trong hơn một tháng nay, sau mấy phen mây mưa, nàng sẽ nghe nằm trong lòng Vu Hoàn Chi nghe tiếng nước nhỏ giọt mà đi vào giấc ngủ. Có hoa đào nước biếc đi vào giấc mộng, mỗi ngày mỗi đêm đều hết sức đẹp đẽ.
Nam Sương âm thầm nắm chặt tay, nàng nghĩ dù sự việc có khó khăn hơn nữa cũng sẽ có lúc qua đi, một ngày nào đó, cuộc sống của bọn họ sẽ hạnh phúc viên mãn như trước kia.
Lúc ngủ đã sắp canh năm rồi. Không ngủ không nghỉ mệt mỏi hai ngày, Nam Sương ngủ rất sâu, sâu đến mức không nghe thấy Tiêu Mãn Y nức nở thật khẽ, không nghe thấy Tiêu Mãn Y rón rén đi tới bên giường của nàng, nói:
– Sương ơi, tạm biệt.
Khi đẩy cửa ra, Tiêu Mãn Y mới phát hiện gió đêm đã rất lớn, khiến hoa rơi lả tả, lá cây lao xao.
Nàng ấy khép vạt áo lại, mới đi mấy bước đã nghe cửa phía sau lại mở ra.
Vu Hoàn Chi giơ tay áo lên cản gió, xoay người đóng cửa lại, đứng tại chỗ gọi:
– Cô nương Mãn Y.
Tiêu Mãn Y quay người lại, mấp máy khóe miệng, cúi đầu nhìn một đóa hoa đào đột nhiên bay tới bên chân và bảo:
– Công tử Hoàn, tôi… tôi phải đi tìm Diễn Phong.
– Tôi hiểu. – Vu Hoàn Chi gật đầu – Đợi sau khi trời sáng, tôi và Sương sẽ đi cùng với cô.
– Không được. Hai người đến kinh thành đi. – Tiêu Mãn Y nói, nàng ấy hạ thấp âm thanh xuống – Vừa nãy tôi đã nghĩ kỹ rồi, Âu Dương Vô Quá nói bảy thức Mộ Tuyết của Âu Dương Nhạc có một nhược điểm là phù Hóa Hỏa. Nhưng công tử Hoàn nói, thức thứ bảy là hóa vạn vật từ vô hình, sinh vạn vật từ hữu hình, nếu Âu Dương Nhạc đã luyện thành thức thứ bảy thật, lẽ ra không nên có nhược điểm quá trí mạng. Vì vậy thức thứ bảy của ông ta chỉ được nửa thành mà thôi. Tôi biết múa khúc Kinh Loan, đi Tô châu dù có gặp phải ông ta, vì cầu toàn phổ của bảy thức Mộ Tuyết, ông ta cũng sẽ không làm hại tôi đâu. Đây là điều thứ nhất.
– Vả lại… – Tiêu Mãn Y do dự một chút – Nếu Diễn Phong thật sự xảy ra chuyện bất trắc, tôi cũng sẽ không sống cho qua ngày. Nhưng không thể không báo mối thù lớn của trang Lưu Vân, tất cả đành nhờ công tử Hoàn và hoa đào. Thật ra tôi muốn đi một mình cũng là vì chút lòng riêng ấy.
Ánh trăng trên trời lờ mờ, tuy mắt Vu Hoàn Chi đã bị mù nhưng dường như y cảm giác được vị trí ánh trăng rơi xuống, đi lên mấy bước rồi dừng lại, thân thể đã tắm trong một dòng ánh trăng.
Dẫu một năm trước, Tiêu Mãn Y rất ngứa mắt tiểu ma đầu giang hồ trong lời đồn này, nhưng nàng không thể không thừa nhận y thực sự là người đàn ông đẹp mà dịu dàng như trăng sáng.
Diễn Phong thì khác. Tiêu Mãn Y nghĩ, chàng tươi mát, tiêu sái, sảng khoái lại cẩu thả, có khi còn làm chuyện dại dột nhưng thời khắc mấu chốt luôn nhạy bén và quả đoán. Mục Diễn Phong như ánh mặt trời, vĩnh viễn có một không hai ở trong lòng Tiêu Mãn Y.
– Thật ra cô nương Mãn Y có thể hoãn lại. – Vu Hoàn Chi nói – Đợi sau khi thành Tô châu truyền đến tin tức hẵng quyết định cũng không muộn. Tôi với Sương cũng có thể tạm thời ở lại trang Lưu Vân với cô.
– Không hoãn nữa. – Tiêu Mãn Y lắc đầu – Tôi không muốn kéo dài thêm một khắc nào nữa. Tôi phải đi tìm Diễn Phong, lúc chàng đẩy tôi ra đã nói với tôi chàng không thể mất tôi lần nữa.
Tiêu Mãn Y cụp mắt xuống, gật đầu như hạ quyết tâm.
– Ừm, tôi cũng không thể mất đi chàng ấy được nữa.
Nam Sương giật mình tỉnh giấc một khắc trước khi Tiêu Mãn Y rời đi. Nàng nhìn thấy cô bé tên Tiêu Tiêu kia ở trong mơ. Ngày đó nàng bước tập tễnh, đến “Vũ Thiên Hạ” tìm Hoa Nguyệt, lúc xuyên qua sân vườn còn thích thú chào hỏi Nam Cửu Dương đang ngồi ở đó một tiếng.
Biệt viện nhỏ ở sân sau đã đóng cửa. Nam Sương lén đẩy một góc cửa ra nhìn trộm vào bên trong thì trông thấy một cô bé xinh xắn tuổi tác xấp xỉ mình đang nhẹ nhàng múa lượn dưới sự dạy dỗ của mẹ.
Nàng ấy rất có thiên phú, còn nhỏ đã hết sức phong hoa.
Thân hình Nam Sương lúc nhỏ có phần mập mạp, không nhỏ nhắn như Tiêu Mãn Y. Nàng chép miệng, khóe môi dính nước bọt xem đến say mê. Sau đó gió lớn hơn nên thổi cửa ra, Hoa Nguyệt kinh ngạc nhìn Nam Sương, Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn hoa đào Nam.
Lúc Hoa Nguyệt kinh hãi gọi: “Sương Sương.”, Nam Sương mới giật mình chạy mất như một làn khói.
Về sau chẳng có ai từng nhắc đến việc này nữa.
Thế là sau chuyện này, Nam Sương bắt đầu hâm mộ một cô nương tên là Tiêu Tiêu vì có thể cùng múa khúc Kinh Loan với mẹ. Còn Tiêu Mãn Y lại bắt đầu hâm mộ Sương Sương, buổi chiều mệt nhọc ấy, sau khi hoa đào Nam chạy về, Hoa Nguyệt bắt đầu kể về một vài chuyện nhỏ nhặt của Nam Sương với Tiêu Tiêu. Từng câu từng chữ đều để lộ ra tình yêu của Hoa Nguyệt đối với nàng, tình yếu khiến Tiêu Mãn Y cũng phải hâm mộ.
– Yên Hoa… – Nam Sương đẩy cửa ra, vừa vặn thấy Tiêu Mãn Y đi tới cửa viện – Cô phải đi rồi ư?
Cổ nàng lại nghẹn lại.
Tiêu Mãn Y dừng ở cửa, xoay người cười nói:
– Đúng thế, tôi phải đi rồi. Hoa Đào Nhỏ, cô đừng cản tôi, ngay cả công tử Hoàn cũng không cản tôi nữa.
Nam Sương ngây ra tại chỗ, bỗng nhiên đi lên mấy bước rồi dừng ở giữa sân, nàng cố gắng mở to hai mắt, cố hết sức không cho nước mắt chảy ra. Hai ngày nay đã chảy quá nhiều nước mắt rồi, ngay cả nàng cũng cảm thấy mình nhu nhược.
– Ừ, tôi không cản cô. Tôi… chỉ tới tiễn cô thôi. – Tiếng Nam Sương có phần lơ lửng, nàng nghĩ một chốc rồi nói tiếp – Cô xem, trời còn chưa sáng hẳn, cô có muốn chờ thêm một lát không? Chúng ta, chúng ta có thể đứng ở đây trò chuyện.
Lòng Tiêu Mãn Y chùng xuống, một cảm giác chua xót bỗng cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng:
– Được, chúng ta trò chuyện. – Nàng ấy đáp như không có chuyện gì.
Trong cái trầm mặc, Tiêu Mãn Y đột nhiên cảm thấy vắng lặng. Khó khăn lắm có thể êm ả với Mục Diễn Phong, lúc này lại phải bước trên con đường lưu lạc. Chẳng biết sau này liệu có từ biệt mấy năm, cảnh còn người mất hay không.
Song lần này nàng ấy thản nhiên hơn, nàng ấy hiểu chân trời góc bể nay đã có thêm hai người làm nàng bận lòng, là Hoa Đào Nhỏ của nàng và phu quân của Hoa Đào Nhỏ. Nghĩ như vậy, Tiêu Mãn Y cả cười.
Nụ cười nơi khóe miệng đan vào nỗi cay đắng của cơn ly biệt biến thành vẻ mặt làm lòng người đau đớn, Nam Sương ngẩn người, gọi:
– Tiêu Tiêu.
Tiêu Mãn Y cũng không kiềm được khóe môi run rẩy, tiến lên mấy bước ôm Nam Sương, gật đầu thật mạnh nói:
– Ừ, là tôi, tôi chính là Tiêu Tiêu. Không ngờ có thể gặp cô đấy Sương. Lần đầu gặp cô, tôi đã muốn nói với cô rồi, tôi thật sự không ngờ có thể gặp được cô, quen biết cô thật vui.
– Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. – Nam Sương cũng gật đầu – Ngày ấy tôi thấy cô múa ở lầu Túy Phượng, múa đẹp như vậy, trong lòng tôi thực sự rất vui, tôi cảm thấy chắc chắn mẹ cũng rất vui.
Nghĩ rồi Nam Sương lại nói:
– Tiêu Tiêu, tôi còn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, những việc về mẹ, nhưng cô phải đi rồi.
– Ừ, tôi phải đi rồi. – Nước mắt Tiêu Mãn Y lặng lẽ chảy xuống – Cô hiểu mà, tôi muốn đi tìm Diễn Phong. Nếu như không thấy công tử Hoàn, dù cho đi khắp cùng trời hoa đào cũng sẽ đi tìm y.
Thật lâu sau, Tiêu Mãn Y nghe thấy tiếng khóc nức nở thật nhỏ của Nam Sương, nàng nói:
– Tôi hiểu. Tôi chờ cô trở về.
Lúc đi, Tiêu Mãn Y rất vui vẻ. Nam Sương là người thứ ba rơi lệ vì nàng ấy trong cuộc đời, người đầu tiên là Hoa Nguyệt, người thứ hai là Mục Diễn Phong.
Gió trong núi càng lớn hơn, thổi đến khiến quần áo Tiêu Mãn Y phấp phới. Nam Sương không tiễn nàng ấy mà đứng ở dưới mái hiên hành lang với Vu Hoàn Chi. Tiếng gió vi vu thổi qua tàn viên, nhưng sau cơn tai kiếp tất sẽ có một cảnh tượng khác, chỉ cần chống chọi qua được thôi.
– Chỉ cần chống chọi vượt qua được. – Nam Sương thì thầm trong lòng.
– Sương. – Lúc phương đông sáng bừng lên, Vu Hoàn Chi cảm nhận được một luồng nhiệt, y mỉm cười hỏi – Trời sáng rồi, cùng đi chứ?