Mưa Hè Bất Chợt

Chương 57: Muốn cõng hay muốn bế?

Sáng sớm hôm sau.

Thời sinh viên, Thời Thần đã làm kha khá bài báo cáo nho nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm một bài báo cáo chính thức như vậy.

Cô lục tủ quần áo, lấy ra bộ vest duy nhất và đôi giày cao gót thấp duy nhất của mình. Cô không thấp, thường ngày lựa chọn quần áo theo tiêu chí thoải mái là chính, để phòng hờ, cô dán băng dính y tế vào gót chân.

Ăn sáng xong, Thời Thần đến nơi từ sớm, giúp mọi người kiểm tra cơ sở vật chất của hội trường. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô tìm một chỗ ngồi kín đáo ở hàng ghế cuối, cúi đầu xem tài liệu.

Trong hội trường bật điều hòa, yên tĩnh, thoang thoảng mùi gỗ của không khí bí bách, phòng họp này thỉnh thoảng mới được sử dụng một lần. Thời Thần sờ sờ sống mũi lạnh ngắt, hít một hơi, mùi cũng không đến nỗi khó chịu.

Những người khác không giống như Thời Thần, đi ăn sáng từ sớm, lúc này đang tranh thủ thời gian ra ngoài tìm chỗ ăn, lót dạ.

Thời Thần nhìn những dòng chữ nhỏ li ti trước mặt, tuy rằng vẫn còn hơi lo lắng nhưng ánh mắt lại hơi mờ mịt, dòng suy nghĩ cũng đã trôi đi đâu mất.

Bỗng dưng một bàn tay xuất hiện trước mặt, che khuất tầm nhìn của cô, bên tai vang lên tiếng búng tay.

Dòng suy nghĩ đang lang thang chậm rãi quay trở lại, ánh mắt cô vẫn dán vào những ngón tay trắng nõn kia, sau đó ngẩng đầu nhìn người đến, không tự nhiên dời ánh mắt đi.

Phương Lạc Tây nhìn tay mình, hình như là vô ý lại búng tay một cái, tiếng động lớn hơn lúc nãy, anh ấn ghế xuống, ngồi xuống một cách hồn nhiên, đôi chân dài duỗi thẳng ra, giọng điệu bình thản: "Ăn sáng chưa?"

"Ừ, ăn rồi."

"Vậy à." Phương Lạc Tây cũng mặc vest, lúc này anh đang chống tay lên thái dương, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười lười biếng: "Tôi định mời cậu đi ăn sáng."

Thời Thần thu dọn tài liệu trên đùi, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô nheo mắt lại, ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, tạo thành một vệt sáng trước mắt cô. Cổ áo Phương Lạc Tây mở hờ, cho dù mặc vest cũng không che giấu được vẻ lười biếng của anh, nụ cười trên môi trông có vẻ hơi "gian xảo".

Cô hơi nghiêng người sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại mời tôi?"

"Phải có qua có lại thì mới có lần sau chứ."

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh, vô thức nuốt nước bọt, cảm giác như có gì đó khác lạ, Thời Thần cụp mi xuống, che giấu cảm xúc, lắc đầu: "Không cần đâu." Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Phương Lạc Tây không có thói quen ăn sáng, thường thì giờ dậy của anh không cố định, đói lúc nào thì ăn lúc đó. Giờ này, rõ ràng vẫn chưa đến giờ anh ăn.

"Chưa."

Thời gian ở nhà, Thời Thần bị Dương Giang Nghênh ép ăn sáng đúng giờ mỗi ngày. Hồi còn học đại học, cô còn để đồ ăn vặt trong túi, sô-cô-la chẳng hạn, nhưng sau này cô đã không còn để ý đến chuyện này nữa, cô sờ sờ túi quần áo trống rỗng, nói: "Vậy cậu đi ăn đi, không biết khi nào thì kết thúc đâu."

Phương Lạc Tây thu tay lại, thư thái dựa người vào lưng ghế, câu nói "không sao" đến bên môi bỗng dưng biến thành: "Lát nữa tôi đi." Nói xong, anh đưa tay vào túi áo vest, lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ cho vào miệng.

Thời Thần nhìn thấy hành động của anh, thầm nghĩ như vậy cũng được, tránh để lát nữa bị hạ đường huyết.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một viên kẹo nằm yên trong lòng bàn tay trắng hồng trước mặt, Thời Thần nghiêng đầu nhìn chủ nhân của nó, thấy cô nhìn sang, anh bèn nhấc tay lên một chút: "Vị nho đấy."

Thời Thần cẩn thận cầm lấy viên kẹo màu tím bằng đầu ngón tay, vẫn không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh. Cô nắm chặt viên kẹo trong tay, góc nhọn của viên kẹo cọ vào da thịt mềm mại, hơi đau một chút, cũng khiến cô tỉnh táo lại phần nào, hình như cô vẫn sẽ xao xuyến vì những cái chạm nhẹ bí mật này.

"Tôi cũng thích ăn đồ ngọt."

Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy kia. Thời Thần không biết mình có nghĩ nhiều hay không, nhưng cô hình như hiểu tại sao anh lại giải thích. Lòng cô như pháo hoa nở rộ, rực rỡ sắc màu, mặc dù cô chưa bóc viên kẹo, nhưng hình như đã ngọt đến tận tâm can, ngọt ngào như mật ong.

Phương Lạc Tây cắn viên kẹo đã nhỏ lại, đầu lưỡi liếm nhẹ, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, anh nhớ đến hình ảnh nhìn thấy mấy hôm trước, vô thức lăn viên kẹo trong miệng.

Anh lấy điện thoại ra xem giờ, giơ màn hình ra trước mặt cô, nói thẳng: "Thêm bạn nhé? Lần sau tôi mời cậu ăn cơm."

"Cứ nhận bánh Trung thu của cậu nhiều thế này, tôi thấy áy náy quá."

Thời Thần nhìn mã QR trước mặt, sững sờ trong giây lát. Giống như người đang khát ở sa mạc mong muốn trời cao ban cho một chai nước, sau đó khi tìm thấy lại phát hiện ra cả một ốc đảo.

Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, quét mã QR trên màn hình điện thoại của anh, kèm theo một tiếng "ting", cô bấm nút thêm bạn.

Phương Lạc Tây thấy cô lấy điện thoại ra mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi.

Khi chỉ còn lại một mình Thời Thần trên ghế, cô mở điện thoại, bấm vào ảnh đại diện của anh, phóng to ra xem, là một bức ảnh phong cảnh, ánh sáng le lói chiếu từ xa. Cô thoát ra, bấm vào trang cá nhân của anh, không giới hạn thời gian, cũng không có bài viết nào về cuộc sống hàng ngày, toàn là bài viết chia sẻ từ các tài khoản chính thức.

Thời Thần bấm vào hộp thoại, nhìn dòng tin nhắn duy nhất.

[Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi.]

Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai dòng chữ nhỏ trên màn hình, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười cay đắng. Nếu như nhận được tin nhắn này sớm hơn, cô sẽ rất vui.

Thời Thần từng nhìn thấy tên nick QQ của anh trong nhóm chat của đội tình nguyện, nhưng cô lại không biết phải tìm lý do gì để thêm bạn, sau này nhóm chat tan rã, cô thậm chí còn mất cả manh mối này.

Sau đó, cô không ít lần nghĩ, cho dù lúc đó có thêm bạn thì sao, trong thời đại mọi người đều dùng Wechat để liên lạc như hiện nay, hình như cũng chẳng có gì khác biệt.

Đến bây giờ, khi cô đã thu liễm tâm tư, không còn hiểu rõ bản thân, chỉ muốn mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên thì đối phương lại chủ động thêm bạn với cô, khiến lòng cô lại dấy lên gợn sóng.

Buổi hội thảo kéo dài đến chiều mới kết thúc, phòng nghiên cứu của Thời Thần là đơn vị tổ chức, còn phải thu dọn hậu trường, đợi đến khi kiểm tra xong vệ sinh và trang thiết bị, bên ngoài trời đã tối, mọi người chuẩn bị đi ăn.

Thời Thần không đi cùng, tìm cớ về ký túc xá nghỉ ngơi trước. Thực ra cũng không phải là tìm cớ, cô thường mặc đồ theo phong cách thoải mái, rộng rãi, hôm nay mặc vest cả ngày, ban đầu còn không thấy gì, giờ xong việc thì cảm thấy khó chịu khắp người. Hơn nữa, miếng băng dính y tế ở gót chân đã bị lệch từ lâu, da bị cọ xát đến đỏ rát, cô chỉ muốn nhanh chóng về ký túc xá nghỉ ngơi.

Tạm biệt mọi người xong, cô đứng ở cửa phòng họp hai giây, trời đã tối, trên đường không có mấy người, cô bèn cởi áo khoác ra, vắt lên tay, nếu không phải đang ở trong trường, có lẽ cô đã cởi giày cao gót ra, đi chân đất về rồi.

Thời Thần nhìn ánh đèn đường không xa, cựa quậy đầu ngón chân, định bước xuống bậc thang, thì nghe thấy một giọng nói.

"Đi ăn cơm à?" Phương Lạc Tây bước ra từ bóng tối, lịch sự hỏi.

Thời Thần vừa nãy không nhìn thấy anh, cô che giấu sự ngạc nhiên, lắc đầu: "Không, tôi về ký túc xá."

Phương Lạc Tây không hỏi nhiều, gật đầu: "Vậy đi cùng nhau nhé."

Thời Thần thấy anh cúi đầu xem điện thoại, bước đi phía trước, cô không nói lời từ chối, cắn răng đi theo. Có lẽ vì thần kinh căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng được thư giãn, cơn đau ở gót chân càng thêm rõ rệt, cô đi tập tễnh, bước chân không vững, tốc độ cũng chậm lại.

Phương Lạc Tây xem xong tin nhắn mới chú ý tới sự bất thường của cô, anh quay đầu lại, nhanh chóng lùi lại, nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn, lông mày nhíu lại, ánh mắt đầy lo lắng: "Sao thế?"

Thời Thần nhón chân lên, cố gắng không để gót chân chạm vào giày, nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng vô ích: "Không sao, giày mới nên hơi chật."

Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn hành động của cô, nới lỏng tay ra một chút, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, liếc nhìn vết hằn đỏ trên da, anh dời ánh mắt đi: "Có muốn đến phòng y tế không?"

"Không cần, để hai hôm nữa là khỏi, không cần đến phòng y tế đâu." Thời Thần nghĩ vết thương nhỏ như vậy thì cần gì đến phòng y tế: "Đi thôi."

Phương Lạc Tây không nhúc nhích, lợi dụng chiều cao của mình, anh cúi đầu nhìn cô. Thời Thần không hiểu ý anh là gì, chớp chớp mắt nhìn anh.

"Đi thế nào?"

Cứ đi bình thường thôi, còn đi thế nào nữa, cô chỉ nói thế thôi chứ làm sao cô dám đi chân đất về ký túc xá được.

Phương Lạc Tây không biết cô đang nghĩ gì, hình như là thật lòng đưa ra một lời khuyên: "Cõng cậu nhé?"

Cõng... cô.

Hai chữ đơn giản, nhưng khi lọt vào tai Thời Thần lại trở nên xa lạ.

Ai cõng? Cõng ai?

Thời Thần theo bản năng lắc đầu: "Không cần, không cần, chỉ một đoạn ngắn thôi mà." Cô nhìn thấy Phương Lạc Tây mím môi, không nói gì, cô lại nói: "Không sao đâu, đi thôi."

Phương Lạc Tây nhìn chân cô, bất lực thở dài, cuối cùng cũng không nói gì, lịch sự đưa tay ra.

Anh đã cởi áo khoác ra từ lúc nãy, bây giờ chỉ mặc áo sơ mi, Thời Thần nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, cảm nhận được cơ bắp cứng rắn, mặt cô hơi đỏ, lại nới lỏng tay ra một chút, hờ hững dựa vào.

Giống như khi cô đi một mình, cơn đau âm ỉ ở gót chân truyền đến, Thời Thần nhíu mày, bước chân lảo đảo, coi như không có người đi bên cạnh.

Phương Lạc Tây nhìn thấy cô nhíu mày, vì đau nên vô thức cắn môi, cánh tay anh không cảm nhận được chút nặng nào, cô cứ như muốn tránh xa anh tám trượng.

Sự kiên nhẫn của anh biến mất, sắc mặt u ám, anh dừng bước.

Anh dừng lại không báo trước, Thời Thần cũng dừng lại, ánh mắt thắc mắc nhìn anh.

Phương Lạc Tây nhìn cô, nói với giọng điệu cứng rắn: "Nếu cứ đi thế này về ký túc xá, ngày mai chân cậu đừng hòng đi được nữa. Cho nên vì lợi ích của cậu, cậu muốn cõng hay muốn bế?"

Thời Thần không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy hai chữ "cõng" và "bế", miệng nhanh hơn não nói: "Cõng."

Phương Lạc Tây cười khẩy một tiếng, nới lỏng cúc áo: "Được." Nói xong, anh làm động tác chuẩn bị cúi xuống.

Thời Thần thấy hành động của anh, liền lùi về sau hai bước, gót giày chạm vào vết thương, đau đến nỗi cô phải cắn răng, xua tay từ chối: "Không cần đâu."

Phương Lạc Tây đứng thẳng người, nhìn cô: "Vì lợi ích của chân cậu, có thể thông cảm một chút."

"Hơn nữa, tôi không phiền."

Thời Thần cúi đầu nhìn vết thương ở gót chân, ước lượng khoảng cách đến ký túc xá, nhìn Phương Lạc Tây với vẻ mặt nghiêm túc, cô mím môi, đồng ý: "Vậy phiền cậu."

Phương Lạc Tây có thân hình rất đẹp, vai rộng, eo thon, mặc vest càng làm nổi bật lợi thế của anh. Thời Thần nhìn chàng trai đang quay lưng về phía mình, chậm rãi tiến lại gần, cẩn thận vòng tay qua vai anh, cô chống tay lên lưng anh, giữ một khoảng cách nhỏ, sau khi chỉnh tư thế xong, cô khẽ nói: "Được rồi."

Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn mặt đất, cũng có thể cảm nhận được tư thế của người phía sau, anh cười tự giễu, trên người anh có gì bẩn sao? Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.

Thời Thần chống tay lên lưng anh, cổ và thân trên ngả ra sau, cảm thấy đi như vậy còn mệt hơn, cô không nhận ra mình đã thở dài một tiếng.

Phương Lạc Tây dừng bước, nghiêng đầu hỏi với giọng điệu trêu chọc: "Sao cậu còn mệt hơn cả tôi vậy?"

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất