Chương 8:
Vừa đến cổng khu chung cư, một quả pháo hoa lớn “bùm” một tiếng, làm tôi giật nảy mình.
Trên tấm băng rôn treo dòng chữ: “Chúc mừng cư dân Chu Ly ở căn 408 tòa 3 đã xuất sắc giành ngôi thủ khoa tỉnh khối Khoa học Xã hội với số điểm cao 686.”
Hàng xóm vây quanh tôi, chúc mừng tôi.
Chủ đầu tư khu chung cư trực tiếp trao cho tôi một phong bao lì xì lớn: “Chu Ly chúc mừng cháu, nhờ có cháu mà khu chung cư chúng ta được phong là khu chung cư thủ khoa, hôm nay có không ít phụ huynh dẫn con đến xem nhà rồi.”
Tôi dở khóc dở cười.
Bố từ nơi xa xôi vội vã trở về.
Mẹ cằn nhằn: “Thi tốt như vậy sao con không nói cho mẹ biết? Toàn là giáo viên chủ nhiệm của con báo tin vui.”
“Mấy người có hỏi đâu.”
Trong nhóm gia đình, mọi người thi nhau nhắc tên tôi, những người thân coi thường tôi đều bị vả mặt.
“Không ngờ em gái lại thi tốt hơn chị gái.”
Câu nói này vừa ra, Chu Mộc liền muốn phát điên.
Tôi vừa bước vào cửa, một chiếc dép bay về phía tôi, may mà tôi phản ứng nhanh, né tránh được.
Chu Mộc lao đến túm tóc tôi: “Tại sao mày lại là thủ khoa tỉnh, tại sao?”
“Chu Mộc, buông ra.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Không buông.”
Mười tám năm qua tôi luôn bị cô ta đàn áp, bắt nạt, hôm nay tôi muốn dũng cảm một lần.
Tôi tát cô ta một cái thật mạnh, sau khi tát xong lòng bàn tay tôi đau rát.
Cô ta khóc lóc ôm lấy bên má bị tát, vừa đúng lúc bố mẹ cũng về đến.
“Chu Ly, mày dám đánh tao ư?”
Trong mắt Chu Mộc tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tin nổi.
Cô ta khóc lóc nhào vào lòng mẹ.
“Mẹ ơi, Chu Ly nó đánh con, con chỉ vừa chúc mừng nó mấy câu thôi mà nó đã như chó điên vậy.”
Vu oan giá họa tôi cũng đã được chứng kiến.
Bố mẹ vì tôi thi tốt nên cũng không nói lời nặng nề gì với tôi.
…
Ngày hôm sau, tôi và Thẩm Tử Ngôn quay lại trường để chấp nhận phỏng vấn của phóng viên đài truyền hình.
Đối mặt với ống kính tôi có chút căng thẳng, Thẩm Tử Ngôn luôn ở bên cạnh an ủi tôi.
Mấy câu hỏi đầu tiên trả lời khá thuận lợi, không ngoài việc tôi chia sẻ vài phương pháp học tập.
“Vâng, rất cảm ơn hai bạn học bá đã chia sẻ. Câu hỏi cuối cùng, hình mẫu lý tưởng của hai bạn là gì?”
Tôi ngây người, giáo viên cũng không báo trước để tôi chuẩn bị trả lời câu hỏi này.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.
Thẩm Tử Ngôn khẽ cười nhìn tôi một cái: “Chu Ly không tệ.”
Tôi vô thức nhìn về phía anh ấy: “Hả?”
Phóng viên vẻ mặt như đã bắt được hint, chuyển chủ đề cho tôi.
Tôi nói đại mấy từ: “Vui vẻ, lạc quan, đẹp trai.”
Phóng viên trêu chọc: “Tôi thấy Thẩm học bá khá phù hợp đấy.”
Thật là ngại quá, tôi muốn đào ngay ba phòng một khách để chui xuống.
Có thể tìm một cái lỗ nào đó để tôi chui xuống không?
Phỏng vấn kết thúc, Thẩm Tử Ngôn mời tôi về nhà anh ấy ăn cơm.
“Mẹ tôi bảo tôi nhất định phải đưa cậu về nhà, nếu không bà ấy sẽ không cho tôi vào cửa. Hơn nữa buổi chiều cậu còn phải dạy Thẩm Tử Mạt làm bài nữa.”
Tôi đi theo anh ấy về nhà, dì nhiệt tình chào đón tôi.
Thẩm Tử Mạt xoay quanh tôi: “Chị ơi, chị giỏi quá, thủ khoa tỉnh đấy.”
“Anh con cũng thế mà.”
“Nhưng con vẫn thấy chị giỏi hơn.”
Dì đề nghị tăng tiền lương của tôi lên 800 một giờ.
“Không cần đâu dì, cứ theo lương cũ thôi ạ.”
“Sao được chứ, năng lực của cháu xứng đáng mà, mấy ngày cháu dạy Mạt Mạt tiến bộ rất nhanh.”
“Đúng vậy chị, lần trước con thi được hạng mười cả lớp đó, tất cả là nhờ công của chị đấy.”
“Vậy lần sau cố gắng thi hạng nhất cả lớp nhé?”
Thẩm Tử Mạt bĩu môi không hài lòng: “Chị ơi, chị đòi hỏi em cao quá rồi đó.”
Trên bàn ăn, chú Thẩm cứ khen tôi mãi, khiến tôi ngại ngùng.
Chú Thẩm là một doanh nhân, là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo tài chính.
Trong cuộc sống, chú Thẩm khác xa với vẻ nghiêm nghị khi làm việc, là một người đàn ông cuồng vợ chính hiệu.
Hai người rất yêu nhau, cũng là hình mẫu tình yêu mà tôi luôn ngưỡng mộ.
Dì Thẩm lại tặng tôi một chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất, giống hệt chiếc Thẩm Tử Ngôn đã mua.
Tuy nhiên, không biết từ lúc nào anh ấy đã đổi sang màu đen, còn của tôi là màu trắng.
Nhìn thế này, trông lại giống điện thoại đôi.
Nghĩ đến đó, mặt tôi không tự chủ mà đỏ bừng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tử Mạt gọi tôi vào phòng cô bé.
“Chị ơi, em nói chị nghe, anh em có một cô gái thầm thích, anh ấy lén viết tên vào nhật ký, lần trước em muốn xem mà không xem được, chị có biết anh em thích ai không?”
Tôi ngây người, hóa ra anh ấy đã có cô gái mình thích rồi.
“Chị không biết.”
“Thôi được rồi, em còn muốn nắm thóp anh em mà.”
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, chúng ta bắt đầu giảng bài thôi nào.”
“Á? Không thể nghỉ thêm chút nữa sao?”
Thẩm Tử Mạt kháng nghị.
Thẩm Tử Ngôn không biết từ đâu xuất hiện: “Thẩm Tử Mạt, ngoan ngoãn nghe lời chị đi, nếu không anh sẽ cắt tiền tiêu vặt của em.”
“Thôi được rồi.” Thẩm Tử Mạt nhìn anh ấy đầy vẻ căm phẫn.
Cặp anh em này cũng khá thú vị.
Kết thúc buổi học buổi chiều, tôi đang định về nhà thì bên ngoài đổ mưa như trút.
Thời tiết mùa hè là vậy, buổi sáng trời quang mây tạnh, buổi chiều lại bất ngờ đổ mưa lớn.
“Tôi đưa cậu về.”
Thẩm Tử Ngôn đưa cho tôi một chiếc ô.
Tôi cũng không từ chối, đi theo anh ấy lên xe.