Chương 4
Tôi ôm tâm trạng thấp thỏm nhấn vào.
Nhạc nền hơi ồn ào, tiết tấu mạnh mẽ, như ở quán bar hay đại loại thế.
Tôi nghe không rõ lắm, bèn vặn âm lượng lên tối đa.
Ngay sau đó—
“Đường Đường, sao em ngọt thế này… Ngoan nhé, lần sau để anh hôn thêm vài cái nữa.”
!!!
Điện thoại nóng ran như củ khoai bỏng.
Bạn cùng phòng đồng loạt nhìn sang, giọng điệu phấn khích tột độ.
“Là Chu Đãng à? Giọng anh ấy quyến rũ chết người, cứu mạng!”
“A a a… Tớ biết ngay mà, môi cậu chắc chắn là bị người ta cắn rách, còn nói dối là muỗi cắn!”
“Trời đất ơi, kích thích quá, sắp ngất đến nơi rồi…”
“Tớ không phải, không có… Các cậu đừng nói bậy…” Tôi chột dạ tắt điện thoại, xấu hổ đến đỏ mặt.
Bạn cùng phòng trêu chọc: “Đừng ngại mà, rượu vào lời ra, Chu Đãng chắc chắn thích cậu rồi!”
Chu Đãng thích tôi?
Trong cái trường đại học toàn mỹ nữ như mây này, tôi cũng chẳng phải loại quá nổi bật.
Chu Đãng dựa vào đâu mà lại thích tôi chứ?
Người như anh ta, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để ong bướm vây quanh.
Chỉ cần anh ta muốn, có thể đưa bạn vượt sóng gió, cũng có thể khiến bạn vạn kiếp bất phục.
Quyến rũ mà nguy hiểm.
Anh ta sẽ nghiêm túc yêu đương sao?
Khả năng này dường như… khá nhỏ.
Haizz, đúng là muốn chết mà…
Mang theo tâm trạng phức tạp và rối bời này, tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, tại giảng đường lớn.
Tôi với cái quầng thâm dưới mắt, dựa vào vai bạn cùng phòng ngủ bù.
Trong lúc mơ màng, giảng đường bỗng xôn xao, có tiếng các cô gái xung quanh thì thầm kinh ngạc.
Tôi nhắm mắt, không để ý.
Bạn cùng phòng bỗng ho một tiếng.
“…”
Bạn cùng phòng: “Khụ khụ khụ…”
Tôi nhíu mày, dụi đầu vào vai cô ấy: “Cậu bị mắc đờm à?”
“Không phải… Đường Đường, bạn trai cậu đến rồi.”
Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cậu ngủ mơ à? Tớ làm gì có bạn trai…”
“Em không có bạn trai, vậy anh là gì?”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt của Chu Đãng.
Đẹp trai đến mức quá nổi bật.
“Anh anh anh…” Ánh mắt tôi đờ đẫn.
Lúc này, phía sau Chu Đãng, mấy tên đàn em ngông nghênh nhao nhao gọi: “Chào chị dâu!”
Mấy thằng con trai cao to, giọng đứa nào đứa nấy vang như chuông.
Khoảnh khắc đó, hàng chục cặp mắt trong giảng đường đều liếc nhìn tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng xua tay phủ nhận: “Em không phải, em không phải…”
“Không, em phải!”
Một cậu trai tóc đỏ tiếp lời: “Chị dâu đừng khiêm tốn mà, chị và anh Chu nhà em đúng là trời sinh một cặp.”
Tôi, tôi đơ rồi…
Chu Đãng cúi người ghé sát tôi, hạ giọng thì thầm bên tai: “Hôn cũng đã hôn rồi, lẽ nào em còn muốn quỵt nợ sao, bạn gái?”
Rầm!
Ký ức xấu hổ đến chết người ập đến.
Chu Đãng nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi ngày càng đỏ, khóe môi cười càng sâu, như thể đã đạt được mục đích.
“Ê bạn học, nhường chỗ bên cạnh một chút được không?” Anh ta chỉ cằm về phía bạn cùng phòng tôi.
“Không được…” Tôi nhanh chóng lên tiếng.
“Hửm?” Chu Đãng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không dám nhìn anh ta, mặt dày nói: “Cái đó… thật ra em có chứng sợ trai đẹp, trai đẹp ở gần em quá em sẽ sợ.”
Bạn cùng phòng tôi bị sự vô liêm sỉ của tôi làm cho kinh ngạc.
“Thật sao?”
Chu Đãng khẽ cười một tiếng, trực tiếp rút điện thoại ra, mặt không đỏ tim không đập mà nói.
“Bạn học, tôi có chứng thèm bạn gái, cách xa cô ấy quá tôi sẽ chết, có thể nhường chỗ một chút không?”
“Tôi có thể trả thù lao.”