Lời nói của Chu Thời Dư thực sự có tác dụng, lúc mở túi nilon ra lần nữa, cô cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Sau khi nếm miếng thịt mềm, đậm đà thấm vị, cô mới nhận ra rằng mình đã đói quá lâu.
Bụng đã no căng nên đầu óc bắt đầu vận hành, Thịnh Tuệ dùng đũa chọc chọc cơm bo bo mấy lần, nhưng còn nhiều vấn đề vẫn không nghĩ ra.
Cô nói bóng gió: “Ngài Chu, ngài vẫn chưa ăn tối đúng không?”
“Tôi đã ăn trước khi đến đây.” Chu Thời Dư luôn nhìn thấu suy nghĩ của cô, giải thích: “Công ty đầu tư cho một công ty dược phẩm trị bệnh tiểu đường và thành công đưa nó ra thị trường, bữa tiệc ăn mừng được tổ chức ở đây.”
Thảo nào tối qua anh nhanh chóng đồng ý với lời mời, còn biết rất nhiều về bệnh tiểu đường của cô.
Thịnh Tuệ cuối cùng cũng ngẫm ra, cúi đầu yên lặng ăn thêm mấy miếng, điện thoại trong túi bỗng vang lên, là mẹ cô gọi tới.
Chu Thời Dư ân cần hỏi: “Tôi có cần phải tránh không?”
Đầu mùa xuân ban đêm có gió lạnh, Thịnh Tuệ không đành lòng để Chu Thời Dư xuống xe chịu lạnh, lắc đầu, cô cúp máy mấy lần nhưng mẹ vẫn kiên trì gọi tới, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm máy lên nghe.
Cô hạ âm lượng nhỏ nhất: “…Mẹ.”
“Lưu Khúc giới thiệu loại người thối tha nào vậy chứ?” Quả nhiên, Vu Tuyết Mai vừa gọi tới là xả cơn giận ra.
“Đồng ý xem mắt là cho nó mặt mũi, thế mà nó dám ghét bỏ con? Mẹ còn chưa chê nó là đứa chưa tốt nghiệp cấp hai, loại nhà giàu mới nổi đấy!”
Mẹ cô cứ nói chuyện một mình như thế, Thịnh Tuệ ngạc nhiên khi mẹ trút giận thay cô, có phần cảm động: “Không sao, anh ta không làm gì con cả”
“Thế thì cũng không thể hung dữ với con gái mẹ chứ.” Vu Tuyết Mai tức giận như cũ: “Con yên tâm, lần xem mắt sau mẹ sẽ giúp con kiểm tra trước.”
Hóa ra là vì “lần xem mắt sau”.
Thịnh Tuệ cúi đầu, cười khẽ tự giễu, thất thần dỗ dành mẹ cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Ba phút trước cô còn thấy đồ ăn thật ngon, bây giờ như không còn mùi vị gì, Chu Kỳ sừng sộ với cô cũng không khiến cô mệt mỏi như vậy.
Trong một khoảnh khắc Thịnh Tuệ thậm chí còn nghĩ, chỉ cần cô kết hôn, cô sẽ không còn phải sống dưới sự kiểm soát của mẹ mình nữa.
“Cô cần gấp rút kết hôn sao?”
Chu Thời Dư – người im lặng nãy giờ lên tiếng, Thịnh Tuệ ngẩng đầu liền phát hiện anh đang âm thầm nhìn cô, ánh mắt ấm áp như ngọc, phía sau anh lấp ló vầng trăng màu bạc sáng ngời.
Tâm trạng đang xáo động bỗng dịu lại.
Có lẽ do tâm trạng bị dồn nén từ lâu, hoặc có lẽ vì Chu Thời Dư mang lại sự ổn định, yên bình, Thịnh Tuệ bị anh hỏi trúng tim đen cũng không hề hoảng loạn.
“Trong nhà tôi cứ thúc giục mãi.” Cô nhìn người đàn ông, cười cười thản nhiên nói: “Về phần tôi, chắc tôi cũng cần một cuộc hôn nhân.”
Chu Thời Dư lại hỏi: “Vậy cô muốn nửa kia của mình như thế nào?”
“Tính cách ôn hòa, cảm xúc ổn định, nếu cả hai có thể trò chuyện được với nhau thì tốt.”
Sau khi nói xong, Thịnh Tuệ nhận ra câu trả lời của mình cứ như đề cập đến Chu Thời Dư.
Bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai mà lại thảo luận về người bạn đời lý tưởng, cảm giác giống như đang xem mắt nên làm cô bối rối trong giây lát.
Cũng may Chu Thời Dư không có suy nghĩ lung tung như cô, ngón tay thon dài tùy ý đặt ở trên vô lăng, anh cong môi nhẹ giọng nói: “Về việc bị thúc giục kết hôn, chúng ta rất giống nhau.”
Thịnh Tuệ nghe vậy thì sửng sốt.
Người đàn ông đang tựa lưng vào ghế bỗng thẳng lưng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hơi nhướng mày hỏi: “Sao cô ngạc nhiên thế?”
Cô không nghĩ Chu Thời Dư cũng bị giục cưới, Thịnh Tuệ tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi cong mi cười khẽ, nhất thời quên dùng kính ngữ:
“Chỉ là tôi không nghĩ ra, có những lúc anh cũng không thể làm theo ý mình.”
Lúm đồng điếu ẩn hiện gần khóe miệng của cô, dáng vẻ tươi cười trông nhu mì nhưng cũng thật bắt mắt.
Chu Thời Dư cố gắng xóa đi ý định xoa xoa đỉnh đầu cô, nhưng ánh mắt của anh như muốn khắc họa vẻ đẹp của cô lúc này.
Khoảng cách hai người gần như vậy, thậm chí anh có thể thấy trong đáy mắt Thịnh Tuệ có hình bóng của mình, vì thế anh nghiêng người để gần cô hơn, giọng nói có chút kìm nén: “Những lời tôi vừa nói với cô, tôi chưa từng nói cho người khác.”
“Cô giáo Thịnh giúp tôi giữ bí mật, được không?”
Âm thanh ôn hòa quanh quẩn trong không gian chật hẹp, biết rõ đó là nói đùa, nhưng bởi vì Chu Thời Dư cố ý đặt câu hỏi lại hơi nâng tông giọng lên, đột nhiên trở nên ám muội.
Dường như giữa hai người thực sự có một bí mật mà người khác không thể biết được.
Suy nghĩ này làm trái tim Thịnh Tuệ đập lỡ nhịp, cô dựa lưng vào ghế: “… Vâng.”
Cô cảm thấy biết ơn vì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen.
Nếu không, sự hoảng loạn của cô lúc này sẽ bị lộ ra hoàn toàn vì khuôn mặt chuyển sang đỏ bừng.
–
Ngày hôm sau, Thịnh Tuệ vừa tan tầm thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ, bà nói vì có việc gấp ở công ty nên không thể về được, hỏi Thịnh Tuệ liệu có thể đi họp phụ huynh cho Hứa Ngôn Trạch được không.
Hứa Ngôn Trạch là em trai không cùng ba mẹ của Thịnh Tuệ.
13 năm trước, vì không thể chịu được chứng nghiện rượu và bạo lực gia đình của ba Thịnh, Vu Tuyết Mai lựa chọn ly hôn với ông, rất nhanh sau đó gả cho Hứa Tự – cũng chính là ba ruột của Hứa Ngôn Trạch và là ba dượng của Thịnh Tuệ.
Ba dượng đối với Tuyết Mai cũng được xem là săn sóc, nhưng vì lo cho sự trưởng thành của con trai, nên không cho Vu Tuyết Mai đưa Thịnh Tuệ về đây ở cùng.
Vì vậy sau khi cân nhắc thiệt hơn, Vu Tuyết Mai chỉ có thể để Thịnh Tuệ cho ba Thịnh nuôi dưỡng, một mình bay đến Thượng Hải và lấy chồng, mối liên hệ duy nhất giữa hai mẹ con là những khoản tiền hàng tháng do Vu Tuyết Mai gửi về, nhưng tất cả đều tiêu hết vào rượu chè.
Mãi cho đến vài năm trước, khi Thịnh Tuệ đến Thượng Hải để học đại học, gia đình mới của Vu Tuyết Mai cũng ổn định, bà bắt đầu áp đặt và can dự vào cuộc sống của cô với tư cách là một “người mẹ”.
Theo thời gian, cha dượng cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của Thịnh Tuệ.
Những ngày lễ tết, một nhà ba người bọn họ sẽ kêu Thịnh Tuệ tới nhà ăn cơm.
“Ngôn Trạch đang học lớp 11, là thời điểm rất quan trọng, con giúp mẹ ghi lại nội dung buổi họp nhé.
Buổi tối con đến nhà ăn tối, mẹ sẽ nấu cho con món gì đó thật ngon.”
Thịnh Tuệ sau giờ tan tầm cũng không bận gì nên đồng ý: “Được, mẹ đưa địa chỉ trường của Ngôn Trạch cho con.”
Thượng Hải là một thành phố lớn, chú trọng vào giáo dục hơn thành phố nhỏ nơi Thịnh Tuệ lớn lên.
Sau kỳ nghỉ đông, học sinh lớp 11 phải làm bài kiểm tra tập trung, không chỉ vậy, nhà trường còn yêu cầu họp phụ huynh sau khi có điểm để rà soát những thiếu sót.
Cũng may thành tích của Hứa Ngôn Trạch thuộc loại tốt, nhưng môn văn thì hơi nghiêm trọng.
Sau cuộc họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Thịnh Tuệ ở lại, lấy bài thi ngữ văn của Hứa Ngôn Trạch ra, chỉ vào phần chép thơ cổ:
“Phần này là tặng điểm, chỉ cần học thuộc lòng thôi, nhưng trò ấy cố tình không viết, lần nào thi cũng mất 12 điểm.”
Hứa Ngôn Trạch rủ mắt, thản nhiên nói: “Không có 12 điểm này em cũng vào top 5 của lớp thôi.”
Chủ nhiệm lớp hơi tức giận: “Cái đứa nhỏ này!”
“Chú ý lễ phép.” Thịnh Tuệ khẽ chạm vào cánh tay em trai, nhíu mày ngăn lại: “Cô giáo cũng vì muốn tốt cho em thôi, trở về lo học thuộc nhé.”
Hứa Ngôn Trạch không phục, hừ nhẹ một tiếng, hai tay cho vào túi, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn cô: “Cuối tuần này chị về nhà ăn cơm đi, khi nào chị về em mới học thuộc lòng.”
Ba kế không thích Thịnh Tuệ quấy rầy cuộc sống thường ngày của nhà bọn họ, cô không đồng ý với yêu cầu của Hứa Ngôn Trạch ngay, may sao lúc này Vu Tuyết Mai cũng vừa tới.
Dù không phải con ruột nhưng Hứa Ngôn Trạch được Vu Tuyết Mai nuôi dưỡng từ khi chưa đầy một tuổi, từ lâu bà đã coi cậu như con ruột của mình.
Không giống như Thịnh Tuệ, bà vừa đến nơi đã cầm bài kiểm tra ngữ văn của con trai mình lên đọc, thở dài khi thấy phần chép thơ cổ lại để trống, sau đó mới lật qua xem kết quả của các môn học khác.
Thịnh Tuệ nhìn mẹ mình trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm, bà vừa ghi âm vừa ghi chép với vẻ mặt tập trung, đột nhiên cô cảm thấy người trước mặt mình vô cùng xa lạ.
Hồi tiểu học không có họp phụ huynh.
Đến khi cô vào cấp 2 thì mẹ cô đã đi lấy chồng mới, ba cô thì bận việc công trường nên không có thời gian rảnh.
Lên cấp 3, giáo viên biết hoàn cảnh gia đình cô nên các buổi họp phụ huynh không còn bắt ba mẹ cô phải dự.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Tuệ chưa bao giờ được ba mẹ đến trường họp phụ huynh dù chỉ một lần.
Hứa Ngôn Trạch bị Vu Tuyết Mai lải nhải hồi lâu, mặt cậu đầy vẻ mất kiên nhẫn, Thịnh Tuệ không biết vì sao mình vô cùng hâm mộ khoảnh khắc đó.
Cô cúi đầu cười thầm sao mình lại đi ganh tỵ như thế, rồi nhân lúc không ai để ý lẳng lặng ra khỏi văn phòng, đứng dựa vào tường bên ngoài phòng học và mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Ngón tay cô lướt xuống cái avatar hình mèo quen thuộc, Thịnh Tuệ nhớ ra tối qua vừa về đến nhà cô đã ngủ quên, đến bây giờ vẫn chưa trả lại tiền ăn cho Chu Thời Dư.
[S: Ngài Chu, bữa ăn ngày hôm qua hết bao nhiêu vậy? Tôi sẽ trả lại cho anh.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Chu Thời Dư ngay lập tức gọi điện lại, hành động vô cùng nhanh chóng làm Thịnh Tuệ bất ngờ.
Tiêu Mính nói người đàn ông này trong giới nổi tiếng bận trăm công nghìn việc, nhưng sao trả lời tin nhắn nhanh như vậy?
Chu Thời Dư đi thẳng vào vấn đề: “Khâu Tư không nói giá cho tôi, hỏi được tôi sẽ nói cho cô.”
Thịnh Tuệ không có thói quen hưởng lợi từ người khác, thấy anh đồng ý nên không còn gánh nặng.
Cô nghe trong điện thoại còn có giọng nam lớn tuổi, lải nhải nói không ngừng.
Cô hạ thấp âm lượng: “Bên anh đang bận gì à?”
“Ông cụ nhà tôi gọi điện thoại muốn tôi đi xem mắt.” Chu Thời Dư cũng không né tránh, anh bảo Thịnh Tuệ không cần cố tình nói nhỏ giọng: “Tôi đã tắt tiếng, ông không nghe thấy đâu.”
Cả hai có chung một chủ đề nên khoảng cách cũng được kéo gần, Thịnh Tuệ không khỏi tò mò: “Vậy anh không định nói gì à?”
“Tạm thời cứ trì hoãn thôi.” Chu Thời Dư thấp giọng cười, lời ít ý nhiều nói: “Trốn tránh là không tốt nhưng nó hiệu quả.”
Tưởng tượng một sếp lớn của một công ty nổi tiếng để tránh những buổi xem mắt mà đến gọi điện thoại cũng phải lén lút, Thịnh Tuệ nhịn không được phát ra tiếng cười khe khẽ.
“Cuối cùng cô cũng cười rồi.”
Chắc do ông cứ nói đi nói lại quá nhiều, Chu Thời Dư ngắt điện thoại kia, thấp giọng nói:
“Lúc cô bắt máy, nghe giọng cô có vẻ buồn.”
Khóe miệng đang tươi cười của Thịnh Tuệ bỗng đông cứng, nơi m3m mại nhất trong lòng trở nên xúc động.
Trời ngả về chiều, trên hành lang trường học tấp nập người qua kẻ lại, cô đưa đầu thu âm của điện thoại lên gần bên môi, nhỏ giọng nói:
“Chu Thời Dư, cảm ơn anh.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ và tên của anh, tuy ngắn gọn nhưng cô mong là vẫn có sự trịnh trọng.
“…… Không có việc gì.” Một vài giây trầm mặc trôi qua, giọng Chu Thời Dư nghe hơi khàn khàn: “Là do tôi bỗng có kế hoạch khác trước đây.”
Thịnh Tuệ khó hiểu: “Hả?”
“Thịnh Tuệ.” Chu Thời Dư gọi cả họ và tên cô nhưng lại im lặng không nói gì, giống như anh đang rơi vào trầm tư vô tận, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
“Chúng ta hẹn gặp mặt đi.”
Trong điện thoại, giọng người đàn ông vẫn bình thản như cũ, chỉ là tốc độ so với ngày thường nhanh hơn một chút: “Không phải kiểu gặp giữa phụ huynh và giáo viên.”
“Mà là kiểu hẹn giữa những người cần một cuộc hôn nhân lâu dài.”