Mục Thần Ký

Chương 228: Ta muốn về nhà

Chương 228: Ta muốn về nhà


Đám người hòa thượng Bán Si cảm thấy sởn tóc gáy. Trong lúc bọn họ vắt chân lên cổ bỏ chạy thì nhìn thấy núi non rung chuyển, vô vàn đất đá bay tứ tung, trong đất đá những xúc tu đen sì lao lên khỏi mặt đất, đó chính là rễ cây của Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh. Thiên Ma giáo dùng bia đá đen trấn yêu để trấn áp rễ cây của ả ta, xung quanh bờ hồ và gốc cây cổ thụ có nhiều bia đá đen như vậy là dùng để trấn áp phần đầu của ả.

Lúc này bia đá đen dùng để trấn áp phần đầu đã bị đám người hòa thượng Bán Si đánh đổ. Sức mạnh Căn Yêu có thể thi triển thật đáng sợ khiến cả dãy núi không ngừng rung chuyển.

Sức mạnh ả ta thi triển ra khiến bia đá trấn áp rễ cây của ả lần lượt bị đánh bật, bị sức mạnh đáng sợ của ả đánh vỡ nát.

“Thụ yêu bình thường đâu có sức mạnh khủng khiếp thế này?”

Hòa thượng Bán Si kêu lên thất thanh:

“Thụ yêu này do Thiên Ma giáo cố tình trấn áp ở đây để hại người sao?”

Đột nhiên vài rễ cây to, thô ráp cuốn lấy bọn họ, đầu mỗi rễ cây đều có treo một cô gái xinh đẹp, cười rạng rỡ:

“Muốn chạy? Các người cứu ta, thiếp thân đây còn chưa báo đáp mọi người mà. Mọi người hãy ở lại, hòa làm một thể với thiếp thân đi!”

Cừu Nguyệt vung tay áo, vô số côn trùng bay ra, lao về phía rễ cây, những con côn trùng này lớn lên theo gió, hóa thành hơn một trượng, lao tới cắn đám rễ cây, nhưng răng nanh sắc nhọn của chúng đều bị đánh gãy, không thể cắn nổi.

Cừu Nguyệt khiếp sợ, nhìn thấy trên bụng các cô gái treo trên đầu rễ cây mọc ra những sợi rễ cây nhỏ, xuyên thấu bọn côn trùng, chỉ trong chốc lát toàn bộ côn trùng chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài, máu thịt bên trong đều đã biến mất.

“Côn trùng ta nuôi tới linh binh cũng có thể cắn gãy, những rễ cây này còn cứng hơn cả linh binh!”

Cừu Nguyệt kêu lên thất thanh.

Những sợi rễ cây tới sau lưng họ, Viên Sơn liền tung người bay lên, tay cầm kiếm hoàn, nhảy lên đâm xuống, đâm xuyên qua cô gái trên đầu rễ cây, kiếm sắc xoay chuyển rồi chặt đứt đầu của cô gái này.

Đầu cô gái rơi xuống đất lập tức khô héo, biến thành một khúc than đen hình đầu người, còn cô gái không đầu trên rễ cây lại mọc ra một cái đầu khác.

Viên Sơn kinh hãi, muốn chém đứt rễ cây thì đột nhiên một rễ cây khác lao tới nhanh như chớp, đâm vào trong người gã từ giữa lưng.

Viên Sơn vội vàng phát động kiếm hoàn, định chém đứt rễ cây ở sau lưng, đột nhiên cơ thể gã khô quắt lại, chỉ trong phút chốc máu thịt trong người biến mất chỉ còn lại một lớp da. Đám người còn lại vốn định tới ứng cứu, thấy vậy liền vội vàng chạy về hướng ngoài hẻm núi. Sau lưng họ, trên bầu trời Khô Tịch Lĩnh vô vàn xúc tu đen kịt đang múa lượn, rễ cây bám vào vách núi hai bên nhấc bổng chân thân ở dưới lòng đất lên.

Đó là một vật khổng lồ hình cuộn sợi, bên dưới còn có vô số rễ cây treo lủng lẳng, vật khổng lồ này gây ra động tĩnh quá lớn, động chạm tới Nỏ Huyền Cơ ở hai bên vách núi. Nỏ Huyền Cơ cảm nhận được khí của yêu vật thì tự động lên dây nỏ. Hai mũi tên vô cùng to được bắn đi, bắn trúng người Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh giống như một khối cầu đen khổng lồ.

Yêu vật phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như vô số âm thanh trùng điệp, rung chuyển các dãy núi xung quanh khiến tuyết lở liên tục. Đám người Long Kiều Nam xém chút nữa bị đám xúc tu đuổi kịp, may mà Nỏ Huyền Cơ tấn công khiến yêu vật bị thương, thu lại xúc tu, giúp họ tránh được một kiếp nạn.

“Những Nỏ Huyền Cơ này có thể giết được cả Thiên Nhân, nhất định có thể giết chết con yêu tinh đó!”

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh vung xúc tu quét qua Nỏ Huyền Cơ trên đỉnh núi, ‘bùm’ một tiếng nổ lớn, một Nỏ Huyền Cơ trong số đó bị đánh vụn nát, cánh nỏ thanh đồng khổng lồ lăn từ trên núi xuống.

Tiếp theo đó, một chiếc Nỏ Huyền Cơ trên đỉnh núi khác cũng bị Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh đánh nát.

Đám người Long Kiều Lam sắc mặt tái mét, vội vàng nhảy lên lưng rắn đỏ không lồ của Long Kiều Nam, điên cuồng lao nhanh về phía trước. Cuối cùng cũng chạy ra khỏi Khô Tịch Lĩnh, ngoảnh đầu nhìn lại, trong hẻm núi vô số rễ cây giống như những con mãng xà đen khổng lồ đang trườn về phía bọn họ, trong sơn cốc vọng lại tiếng rung chuyển ầm ầm. Cơ thể của Căn Yêu khủng khiếp kia quá nặng nề, không thể bay lên được, chỉ có thể dùng rễ cây bám vào vách núi để kéo cơ thể khổng lồ của mình di chuyển về phía trước. Con yêu vật này quá lớn, khi di chuyển cơ thể sẽ va chạm vào dãy núi hai bên, khiến núi non cũng phải chao đảo.

“Thiên Ma giáo gây ra không ít tội nghiệt, dám nuôi dưỡng một con yêu vật khổng lồ để hại người!”

Hòa thượng Bán Si không biết đang giận dữ run người hay là sợ hãi run người, nói:

“Bọn chúng giết không biết bao nhiêu người nên mới có thể nuôi con yêu vật này tới hôm nay! Đáng hận là thực lực của ta nông cạn, không thể hàng ma vệ đạo!”

Đám người biết hắn thả yêu ma ra, trong lòng áy náy, vì thế đổ hết tội lên đầu Thiên Ma giáo. Mọi người cũng không bóc trần, lần lượt nói:

“Con yêu vật này bị chúng ta dẫn tới Đại Khư, không làm hại người dân Duyên Khang, cũng coi là một việc may mắn.”

“Trong Đại Khư đều là phế dân và đám tà ma ngoại đạo bị ép tới đường cùng, con yêu nghiệt này tới Đại Khư hoành hành cũng coi như trừ ma vệ đạo.”

Sắc mặt của hòa thường Bán Si dịu lại, nói:

“Ma giáo chủ cố ý gây ra động tĩnh, dụ chúng ta vào trong sơn cốc, chỉ e rằng muốn mượn tay yêu vật để hại chúng ta. Chúng ta là người tốt nên được trời giúp, thoát được tai họa, hắn nhất định sẽ rất thất vọng?”

Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên cơ thể của Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh cũng chui ra khỏi hẻm núi, lăn lông lốc từ trên cao xuống, vô số rễ cây khua khoắng không ngừng.

Đám đông vội vàng bay lên không trung, thư sinh Lam Vũ trầm giọng nói:

“Con yêu vật này không biết bay, mọi người có thể yên tâm…”

Đúng trong lúc này, một tiếng chim hót vang lên, gió mạnh tạt tới, một con kim sí đại điểu bay nhanh như chớp tới nơi, hai móng vuốt quặp lấy vai của Lam Vũ, nhấc gã bay đi. Vai thư sinh Lam Vũ đau nhói, xương bả vai bị vuốt sắc xuyên qua, đang định thi triển thần thông để tự cứu mình thì đột nhiên kim sí đại điểu cúi đầu, dùng mỏ mổ vào đầu gã, đầu gã bị mổ nát vụn, sau đó nhấc thi thể không đầu của gã bay vào sâu trong rừng rậm bao la.

Đã tới Đại Khư.

Một vùng đất hoang dã, tàn bạo, coi trời bằng vung.

Dị thú ở đây không cần biết ngươi có phải là đệ tử danh môn hay không, trong mắt chúng chỉ phân biệt ăn được và không ăn được.

Cừu Nguyệt kinh hoàng nói:

“Đừng bay trên trời, hãy đi dưới đất!”

Bọn họ liền nhảy xuống đất, sau lưng có Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh truy sát, cả đám người chạy bán mạng về phía trước. Khi đi qua một đầm nước, đột nhiên trong lòng đầm xuất hiện một con cá lớn, cắn lấy một người quật qua quật lại thật mạnh, cắn chết vị cao thủ trẻ tuổi đó, sau đó kéo gã xuống nước.

Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh đã đuổi tới, vô số rễ cây cũng cắm xuống lòng đầm nước, con cá trong đầm vội vàng nhảy khỏi mặt nước, chạy như điên theo sau lưng đám người Cừu Nguyệt, và nhanh chóng vượt qua bọn họ, chạy lên phía trước, khiến bọn họ chỉ có thể tròn mắt ngạc nhiên.

Bọn họ chạy chừng hơn mười dặm thì nhìn thấy một hàng cây cũng nhấc bật rễ lên, điên cuồng bỏ chạy, vù vù lao đi né tránh sự truy sát của Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh phía sau.

“Ma vương, Đại Khư rất nguy hiểm, nếu không có chuyện gì thì đừng bay trên không.”

Ở phía xa, Tần Mục thư thái ngồi trên lưng Long Kỳ Lân, cười nói:

“Đại Khư chúng ta có quy tắc độc đáo của riêng mình. Ngươi muốn bay trên không cũng được, bay thấp một chút, đừng quá huênh hoang. Nếu như ngươi thấy mình có đủ thực lực, cũng có thể bay cao một chút, nhưng đám lãnh chúa dị thú nếu như thấy khó chịu thì sẽ đánh ngươi rơi xuống và ăn thịt.”

Ma vương Đô Thiên cười nhạt, nói:

“Chẳng phải chính là cá lớn nuốt cá bé đó sao? Quy tắc này ta hiểu, Đô Thiên của ta cũng là quy tắc này.”

“Còn nữa, khi trời tối đừng bước ra khỏi cửa.”

Sắc mặt Tần Mục nghiêm trọng, nói:

“Trừ khi ngươi có năng lực thần ma, nếu không thì đừng bao giờ đi vào bóng tối, nếu không chỉ có con đường chết.”

Ma vương Đô Thiên cười ha ha:

“Bóng tối có gì đáng sợ? Đô Thiên ta đã bị hủy diệt tới mức tối đen hoàn toàn, chỉ còn rất ít nơi có ánh sáng, có thể sinh tồn. Trong bóng tối, ta càng như cá gặp nước, tới buổi tối, ta sẽ đi ra ngoài dạo chơi cho ngươi xem.”

Hồ Linh Nhi trợn mắt, trong mắt tiểu hồ ly, ma vương Đô Thiên đã chết rồi.

Tần Mục tiếp tục nói:

“Đại Khư của ta không có vương pháp, vì thế bất luận gặp phải ai cũng đều phải lễ độ. Nếu không lễ độ, vạn nhất đắc tội với ai đó, rất dễ bị người đó giết chết. Càng là những nơi không có pháp tắc, càng phải hiểu lễ nghĩa. Còn nữa, trong Đại Khư có một vài thần ma rất đáng sợ, có một số bị phong ấn, có một số bị trấn áp, còn có một số vẫn sống rất thảnh thơi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.”

Nghe xong ma vương Đô Thiên giật nảy mình:

“Thế giới này vẫn còn thần ma sao?”

“Nhiều vô kể. Ta từng gặp qua vài người.”

Tần Mục nói:

“Chỉ cần ngươi ghi nhớ quy tắc của Đại Khư, thực ra Đại Khư an toàn hơn Duyên Khang quốc nhiều. Không tin ngươi hãy hỏi Linh Nhi.”

Ma vương Đô Thiên nhìn Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhi gật đầu liên hồi, cũng tán đồng với ý kiến đó, nói:

“Duyên Khang nguy hiểm hơn Đại Khư nhiều. Lần này công tử đi ra, chính là tới Duyên Khang quốc lịch luyện. Chúng ta ở Đại Khư không được coi là lịch luyện, có thể thấy mức độ nguy hiểm của Duyên Khang quốc.”

Đột nhiên, sau lưng họ vang tới tiếng nổ long trời nở đất, Tần Mục quay đầu lại nhìn, thấy vô số xúc tu đang uốn lượn trên không, một vật khổng lồ đen sì to bằng cả ngọn núi đang tiến về phía bên này.

Trên những xúc tu đó có treo các cô gái trần truồng, đang cười quái dị.

“Con yêu tinh của Khô Tịch Lĩnh sao lại được thả ra? Kẻ nào ngu vậy?”

Tần Mục rùng mình, những cô gái treo trên Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh đã nhìn thấy hắn, đang ra sức chạy về bên này, không biết có bao nhiêu dị thú cũng chạy về bên này.

“Con yêu vật này đúng là muốn chết, chạy bừa bãi ở Đại Khư, dễ chết như chơi!”

Tần Mục lắc đầu:

“Cho dù là trưởng thôn cũng không dám ngông cuồng như vậy.”

Lúc hắn đang nói, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, một bàn tay khổng lồ mọc đầy lông vàng trồi lên từ trong lòng đất, xung quanh bàn tay lửa cháy bùng bùng, đập mạnh về phía Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh.

Căn Yêu giống khối cầu đen sì bị đập bay đi, không biết rơi xuống đâu.

Đám dị thú đang điên cuồng tháo chạy liền dừng bước, quay đầu ngoái nhìn sau đó kẻ nào kẻ nấy lại quay ngược trở về lãnh địa của mình. Ma vương Đô Thiên tròn mắt, mãi lâu sau vẫn không nói lên lời.

Tần Mục an ủi nói:

“Không sao, không sao. Đại Khư là vậy đó, ở trong một số di tích cổ thường có một số thứ vô cùng kỳ bí, quái dị ẩn nấp, vào chùa thắp hương, vào miếu bái thần thì không sao cả. Chắc ban nãy con yêu tinh kia không cẩn thận đụng chạm vào di tích nào đó, khiến thần quái trong di tích nổi giận.”

Cả người ma vương Đô Thiên cứng đờ, mãi lúc sau mới thở ra một hơi thở đục, nói:

“Nơi này của ngươi nguy hiểm quá, ta muốn về Đô Thiên…”

Ma vương Đô Thiên đột nhiên kích động, bốn cái mặt, bốn cái miệng, trong miệng còn phun ra vài linh kiện vỡ vụn:

“Cái thế giới khốn nạn của ngươi đâu phải là thế giới của phàm nhân. Nơi nào cũng đầy rẫy yêu ma quỷ quái, ta không xâm phạm nữa có được không? Tha cho ta, ta muốn về nhà!”

Hồ Linh Nhi khuyên nhủ:

“Đại Khư chúng ta thực sự rất an toàn, an toàn hơn Duyên Khang quốc nhiều. Ngươi đi theo công tử, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.”




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất