Chương 270: Tỉ muội song sinh
Tần Mục và Tiểu Độc Vương thay đổi đơn thuốc bảy tám lần. Hai người đều có chút luống cuống, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hợp tác nên khó tránh có điểm không vừa ý, phối hợp không được hoàn hảo.
Huống hồ cả hai đều có ý định chèn ép đối phương, thuốc bổ trong viên hồng hoàn Tần Mục đưa cho Tiểu Độc Vương không chỉ là bốn năm chục lần mà là gần sáu mươi lần còn độc dịch mà Tiểu Độc Vương đưa cho Tần Mục cũng đã được tăng liều lượng.
Hai người khảo sát bản lĩnh đối phương nhưng hoàng đế và quốc sư Duyên Khang thì vô cớ chịu hậu quả, bị hai người bọn họ giày vò cho chết đi sống lại, ấy vậy lại còn không thể cử động, giãy giụa cũng không được, kêu gọi cũng không xong.
Cơ thể hoàng đế bắt đầu thu nhỏ, không bao lâu đã trở lại bình thường nhưng vẫn đang tiếp tục thu nhỏ, chả mấy chốc đã nhỏ như đứa trẻ mới chào đời.
"Trẫm nên mai phục đao phủ khắp nơi trong đại điện, chém chết hai tên thần y ác ôn này…"
Hoàng đế bị lông tóc bao phủ trong lòng nhủ thầm.
Bên kia cơ thể quốc sư Duyên Khang đang to lên, không những to lên quốc sư Duyên Khang còn cảm thấy mông mình hình như có cái gì đó đang mọc ra giống như một chiếc đuôi đầy lông.
Dưới nách ông ta cũng vô cùng nhột, cảm giác xương cốt phần vai mọc thêm mấy chiếc xương đâm ra ngoài răng rắc giống như mọc thêm hai chiếc cánh.
Nếu như mọc ra hai chiếc cánh lớn cũng đành, đằng này chỉ nhú ra một đoạn sau đó không mọc nữa.
Hai người lúc nóng lúc lạnh, có lúc giống như rơi xuống địa ngục núi đao, có lúc rất dễ chịu giống như trở thành tiên thành thần, đó chính là hồn phách của họ đang tan ra.
Có lúc lại là những cơn đau đớn từ các bộ phận trên cơ thể đổ tới, đau đớn gấp hàng trăm ngàn lần. Có lúc lại giống như hàng vạn mũi kim đâm toàn thân, có lúc giống như bị ngâm trong hũ dấm vô cùng chua xót.
Trong đại điện, Tần Mục ngồi trên đống lông tóc phủ khắp mặt đất, một tay cầm bút, một tay chống cằm đăm chiêu suy ngẫm.
Cách đó không xa, Tiểu Độc Vương nhíu mày, lo lắng đi đi lại lại, không ngừng tính toán xem nên chữa trị thế nào.
Hai người đều gặp phải vấn đề khó giải quyết, Tần Mục mấy lần nhấc bút lên song lại đặt xuống, Tiểu Độc Vương cũng có mấy lần cầm bút lên rồi lại hạ bút xuống.
Ngoài điện, Linh Dục Tú thò đầu vào nhìn thấy hai người mặt mày sầu não, nàng nói khẽ:
"Chăn trâu, sao vậy?"
Tần Mục không trả lời, Tiểu Độc Vương cười hì hì:
"Ngươi là lục công chúa phải không?"
Linh Dục Tú nghĩ ngợi, nói:
"Anh trai ta giờ là đại hoàng tử, vậy thì ta đúng là đứng hàng thứ sáu."
"Đại hoàng tử, cũng chính là thái tử Ngọc Thư hiện tại."
Tiểu Độc Vương giọng nói đanh thép:
"Chúc mừng lục công chúa, theo cách chữa trị của tên lang băm kia, anh trai của công chúa sẽ nhanh chóng có thể đăng cơ xưng đế rồi!"
Linh Dục Tú giật nảy mình tròn mắt nhìn Tần Mục, giọng nói có phần nức nở:
"Gã chăn trâu, lẽ nào ngươi sắp chữa chết phụ hoàng của ta?"
"Đừng sợ, không chết được!"
Tần Mục an ủi nàng ta một câu:
"Trước khi ta làm chết hoàng đế, quốc sư đã bị tên ngốc này làm chết rồi. Không có quốc sư phò trợ anh trai nàng cho dù có làm hoàng đế thì cũng không được mấy ngày sẽ bị lật đổ thôi."
Linh Dục Tú sắp sửa bật khóc:
"Các ngươi đừng dọa ta nữa có được không?"
Tiểu Độc Vương khinh miệt nói:
"Mặc dù quốc sư chết trong tay ta nhưng là do thuốc bổ của ngươi hại chết."
Tần Mục nhạo báng nói:
"Hoàng đế bị ta làm chết nhưng là do trúng độc của ngươi mà chết, ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi hoàng cung được."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt như tóe lửa, chỉ muốn ngay lập tức đầu độc chết đối phương.
Linh Dục Tú nổi giận, quát lên:
"Hai người các ngươi chữa trị làm chết phụ hoàng và quốc sư thì đều đừng hoàng sống sót ra khỏi cung! Đao phủ đâu rồi? Đao phủ!"
Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đều thở phảo, trong lòng nhủ thầm:
"Cũng may Dục Tú hiểu chuyện, nếu không hai tên khốn này tiếp tục đấu tiếp, chúng ta sẽ chết chắc."
Đại nội thị vệ trong hoàng cung xông tới bảo vệ ngoài điện.
Linh Dục Tú sát khí đằng đằng, tay chống hông nói với hai người:
"Đao phủ đã ở sẵn ngoài điện, các ngươi đều phải nghe ta! Ngươi không trấn áp được thuốc bổ của hắn, ngươi không trị được độc dược của hắn, vậy thì hai ngươi hãy đổi chỗ cho nhau! Gã xấu xí kia, ngươi tới chữa cho phụ hoàng, còn gã chăn trâu kia, ngươi tới chữa cho quốc sư!"
Tần Mục đứng dậy nhìn Tiểu Độc Vương, trầm giọng nói:
"Đổi bệnh nhân!"
Tiểu Độc Vương mắt vụt sáng, nói:
"Ngươi chữa cho quốc sư, ta chữa cho hoàng đế, nói không chừng lại có hiệu quả kì diệu!"
Hai người lập tức đổi bệnh nhân, kiểm tra bệnh tình của hoàng đế và quốc sư.
Sau khi kiểm tra, hai người đều thở phào, đưa mắt nhìn nhau.
Vừa rồi suýt chút nữa Tần Mục định dẫn Long Kỳ Lân về Đại Khư để trốn, Tiểu Độc Vương cũng định trốn khỏi hoàng cung mai danh ẩn tính. Còn những cao thủ đại nội ngoài điện muốn giữ họ lại cũng có phần miễn cưỡng, chẳng qua chỉ là vấn đề của một liều độc dược.
Tuy nhiên, sau khi đổi bệnh nhân, bọn họ phát hiện ra rằng mình vừa hay có thể thu dọn tàn cuộc của đối phương, như vậy sẽ không phải lo lắng chạy trốn vì chữa trị làm chết hoàng đế và quốc sư nữa.
Tần Mục và Tiểu Độc Vương lại cầm bút viết đơn thuốc, sai thái y đi bốc thuốc theo đơn.
Hai người chữa trị tỉ mỉ, không ngừng thay đổi đơn thuốc. Sau hai ba ngày, tóc và lông trên người hoàng đế đã rụng, vỏ kén trên người quốc sư cũng đã ẩn vào trong cơ thể.
Thương tích trên người quốc sư cũng đã giảm nhẹ, uy lực tàn dư thần thông của thần cũng càng ngày càng nhỏ, quốc sư Duyên Khang cũng có thể dần dần điều động một chút tu vi.
Thần tạng của hoàng đế vẫn bị phá hủy nhưng Tiểu Độc Vương dùng vô số nhện độc để vận chuyển nguyên khí và sức sống, tái tạo lại thần tạng kèm thêm sức sống cực mạnh trong đan dược của Tần Mục hóa thành năng lực tự phục hồi. Vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Thương tích của hai người hồi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Linh Dục Tú gọi một vài thái giám tới, sai bọn họ quét dọn cung điện. Những thái giám này chất lông tóc rụng xuống đầy mấy chục chiếc xe; Đuôi, cánh và chân tay dư thừa rụng ra của quốc sư cũng chất được đầy một xe.
"Về cơ bản đã không vấn đề gì rồi!"
Tần Mục nhìn Tiểu Độc Vương, Tiểu Độc Vương cũng vừa hay đang nhìn hắn, hai người cười nhạt một tiếng. Linh Dục Tú rất căng thẳng giống như đối mặt với cường địch, vội vàng nói:
"Không được đấu nữa!"
Tần Mục viết một đơn thuốc sai thái y đi bốc thuốc, sau đó vươn vai cười nói:
"Ta không đấu với hắn. Mấy ngày này chữa bệnh cho hoàng đế và quốc sư, ta mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây."
Tiểu Độc Vương giọng nói nham hiểm:
"Ta cũng mệt rồi, phải về ngủ bù. Những việc khác hãy để đám lang băm ngoài cửa làm."
Linh Dục Tú nhìn Tiểu Độc Vương, nói:
"Chăn trâu, ta đưa ngươi về Thái Học Viện."
Tần Mục chần chừ, lắc đầu nói:
"Không cần, hai ngày nay nàng cũng không nghỉ ngơi rồi."
Linh Dục Tú dứt khoát nói:
"Nhất định phải đưa!"
Tần Mục thấy nàng ta kiên quyết đưa mình về đành phải gật đầu. Hai người đợi một lát thì thái y đưa thuốc tới. Tiểu Độc Vương hít mạnh mùi thuốc trong không khí, chỉ là mấy ngày này hắn dùng nhiều dược liệu, tới hàng trăm hàng nghìn loại linh dược, khắp nơi trong đại điện đều là mùi dược liệu xen lẫn vào nhau, rất khó phân biệt.
Tần Mục cầm dược liệu đi ra ngoài, Linh Dục Tú vội vàng chạy theo. Tiểu Độc Vương cũng theo sau hai người đi ra khỏi đại điện, khi đi qua sông Ngọc Đới trong hoàng cung thì đột nhiên nhảy ùm xuống sông, sau đó không nổi lên nữa.
Linh Dục Tú nhìn xuống sống, ngạc nhiên nói:
"Hắn chạy mất rồi. Chăn trâu, lẽ nào hắn sợ ngươi!"
Tần Mục lắc đầu nói:
"Không phải hắn sợ ta mà là sợ thái hậu nương nương."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên sông Ngọc Đới bay lên, nước sông bắc ngang trên không trung giống như một con cự mãng màu trắng bạc. Hai cung nữ cầm đèn lồng bước tới chiếu về phía dòng sông, ngọn lửa trong đèn lồng phòng ra vô số luồng kiếm quang cắm vào sông Ngọc Đới.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, gã đó không có ở trong sông." Hai cung nữ thu đèn lồng về, hành lễ về phía tòa lầu cao ở bên cạnh.
Tần Mục và Linh Dục Tú vội vàng quay đầu nhìn về tòa lầu đó, chỉ thấy thái hậu nương nương và mấy cung nữ đang đứng trên lầu. Một tay của thái hậu nương nương đang nhấc lên, sau đó từ từ hạ xuống.
Nước sông Ngọc Đới lập tức ào ào đổ xuống, lấp đầy lòng sông.
Tần Mục hành lễ về phía tòa lầu, thái hậu nương nương cười nói:
"Tiểu thần y, bệnh của hoàng đế đã được chữa khỏi chưa?"
Tần Mục nói:
"Còn cần tĩnh dưỡng thêm, mấy năm nữa có thể hồi phục lại như thời kì đỉnh cao."
Thái hậu nương nương gật đầu nói:
"Dục Tú, ngươi dẫn theo hai cung nữ này thay ai gia tiễn tiểu thần y."
Linh Dục Tú cười nói:
"Con đang định cùng hắn về lại Thái Học Viện."
Thái hậu nương nương bước vào trong lâu, hai cung nữ cầm đèn lồng thì đi theo Tần Mục và Linh Dục Tú.
Họ ra khỏi hoàng cung, Tần Mục đột nhiên dừng bước nói với hai cung nữ:
"Hai ngươi về đi, đoạn đường phía trước không cần hai ngươi nữa!"
Hai cung nữ là một cặp song sinh giống hệt nhau, đều xinh đẹp nhanh nhẹn. Cả hai lắc đầu đồng thanh nói:
"Thái hậu đã sai chúng ta hộ tống thần y về Thái Học Viện."
Tần Mục khẽ nhíu mày nói với Linh Dục Tú:
"Công chúa, nàng hãy về cùng họ đi."
Linh Dục Tú lắc đầu nói:
"Có ta ở bên cạnh ngươi, Tiểu Độc Vương không dám ra tay với ngươi!"
Tần Mục thở dài nói:
"Đối với những dược sư chúng ta, không có ai không thể đầu độc chết. Ta vốn chỉ cần bảo vệ bản thân là được, giờ phải bảo vệ thêm các người nữa, e rằng sẽ hơi khó khăn."
Hai cung nữ mỉm cười nói:
"Tiểu thần y thật vui tính. Ngươi là cảnh giới Ngũ Diệu, Tiểu Độc Vương và tỉ muội chúng ta là cảnh giới Thất Tinh. Huống hồ thái hậu nương nương ban cho chúng ta bảo vật để đối phó với Tiểu Độc Vương. Có tỉ muội chúng ta ở đây, Tiểu Độc Vương nếu dám tới chắc chắn sẽ bị tỉ muội chúng ta bắt được."
Tần Mục lắc đầu, không tiếp tục khuyên nhủ họ rời đi nữa mà chỉ nói:
"Dược sư giết người không phân biệt cảnh giới. Mọi người quá ngây thơ rồi. Chỉ mình ta muốn đầu độc chết mấy cao thủ cảnh giới Thiên Nhân cũng không có gì khó huống hồ là Tiểu Độc Vương? Các người nếu đi theo ta cũng được, hãy cảnh giác một chút, ta sợ sẽ không lo liệu được cho các người."
Hai cung nữ cười khúc khích không thôi.
Người trên đường rất đông, hai cung nữ một người đi trước một người đi sau xách đèn lồng. Đèn lồng đi giữa ban ngày rất gây sự chú ý, tuy nhiên họ ăn mặc trang phục trong cung nên không có ai dám tới hỏi.
Thái Học Viện cách hoàng cung khá xa, họ đi được sáu bảy dặm đường vẫn bình an vô sự. Tần Mục vừa đi vừa luyện dược suốt dọc đường, luyện xong mấy bọc dược liệu đang xách, sau đó lại cho tay vào túi Thao Thiết, chỉ thấy cánh tay và vai hắn khẽ rung nhẹ, không nhìn thấy tay hắn thi triển thủ pháp luyện dược gì trong túi Thao Thiết cũng không biết hắn luyện ra thuốc gì trong đó.
Hai cung nữ rất cảnh giác, dọc đường đi tới côn trùng cũng bị họ dùng kiếm quang trong đèn lồng giết chết, không để chúng lại gần.
Đang đi, đột nhiên gió lạnh nổi lên, hai cô gái lập tức vận nguyên khí. Ánh sáng của đèn lồng đột ngột trở lên sáng hơn, ánh sáng hình thành hai chiếc lồng tròn cực lớn, bao trùm họ ở bên trong khiến gió không thể thổi vào.
Một cung nữ cười nói:
"Tiểu Độc Vương chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao..." Vừa nói tới đây gương mặt xinh đẹp của nàng ta bỗng trở lên đen sì rồi ngã thẳng xuống, cung nữ phía sau lưng cũng ngã rầm xuống đất không thể cử động.
Linh Dục Tú kinh hãi vội nhìn xung quanh, nói:
"Tại sao ta không sao..."
Rầm.
Nàng cũng ngã ngửa xuống đất.
Sau khi ba cô gái ngã xuống, dưới mặt đất xuất hiện mấy xúc tu đen sì. Trên xúc tu mọc đầy gai nhọn, họ bị xúc tu dưới đất đâm vào chân nên mới trúng độc.
Tần Mục búng ngón tay, những xúc tu kia uốn lượn và tan chảy hóa thành các đống nước. Mặt đất rung chuyển, dưới lòng đất giống như có một sinh vật khổng lồ lẩn trốn, chạy về phía xa.
Tần Mục lấy ra ba viên linh đan khống chế độc tính cho ba cô gái, giúp họ tỉnh lại.
Đột nhiên ở xa vọng lại giọng nói:
"Ngươi cho bảo bối của ta ăn thuốc bổ?"
Bùm!
Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nhà cửa đổ vỡ ngả nghiêng, một con quái trùng toàn thân mọc đầy xúc tu cao hơn mười trượng, dài hơn ba mươi trượng bò lên từ dưới lòng đất. Đây chính là trùng vương mà Tiểu Độc Vương nuôi.
Tiểu Độc Vương vừa gọi độc trùng về lại bên người, con độc trùng này bị Tần Mục tẩm bổ khiến cơ thể to lên đột ngột khiến hắn không thể ép xuống.
Lúc này Tiểu Độc Vương đang bò trên lưng trùng vương, dáng vẻ nhếch nhác.
"Còn không ra tay?" Tần Mục nói với hai cung nữ bên cạnh.
Hai cung nữ vẫn còn đang mơ hồ, nghe vậy lập tức truyền toàn bộ nguyên khí vào trong đèn lồng. Ánh đèn giống như những lưỡi kiếm chiếu về phía trùng vương, vô số kiếm quang đâm qua người trùng vương khiến nó giống như một chiếc sàng nát.
Tiểu Độc Vương cũng bị một số kiếm đâm trúng, hắn vội hóa thành một làn khói độc chui xuống lòng đất.
Hai cung nữ vội vàng cầm đèn lồng chiếu xuống dưới đất, chỉ thấy mặt đất bị ảnh đèn chiếu rọi trở lên trong suốt, ánh đèn có thể tìm được ở sâu mấy chục trượng dưới lòng đất.
Tuy nhiên chất độc trong người hai cung nữ chưa được giải mới chỉ bị Tần Mục khống chế, chả mấy chốc liền cảm thấy độc tính trong người phát tác, không dám dùng pháp lực nữa.
Tần Mục nói:
"Không cần đuổi theo hắn nữa, hắn đã thua thiệt một vố. Nếu ép hắn quá, hắn nổi máu ác lên sẽ đầu độc chết hết người trong kinh thành. Chất độc các ngươi trúng phải ta sẽ nhanh chóng giúp các ngươi chữa trị, chậm trễ sẽ muộn mất."
Tần Mục lấy ba giọt máu của ba người, thấy máu đã chuyển thành màu đen, cho dù cùng là một con độc vương đốt họ nhưng độc tính lại hoàn toàn khác nhau, cần giải lần lượt.
Trên đường đi, Tần Mục giúp họ lần lượt giải độc. Về tới Sĩ Tử Cư, độc tính của ba cô gái mặc dù đã được giải nhưng vẫn còn một số độc tính còn dư lại chưa loại bỏ hết. Họ vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, chưa tới được phòng của Tần Mục đã ngã khuỵu hết.
Tần Mục nhíu mày kéo ba cô gái về chỗ ở của mình, đẩy Linh Dục Tú và hai cung nữ lên giường, sau đó quay người đi đóng cửa.
Ngoài cửa, Long Kỳ Lân nói:
"Giáo chủ yên tâm, ta sẽ không để ai vào đâu! Trong lòng ta hiểu rất rõ..."
"Ngươi làm rất tốt..."
Tần Mục khen ngợi một tiếng, mấy ngày nay hắn thực sự rất mệt mỏi. Hắn vừa về lại phòng liền nằm lăn ra ngủ say sưa giữa ba cô gái. Đang ngủ bỗng nhiên hắn thấy mũi hơn buồn, không biết là tóc của cô nào chui vào trong lỗ mũi hắn, Tần Mục đưa tay ra hất, cũng không biết cô gái nào bị hất rơi xuống giường.