Chương 309: Đại tôn anh minh
Trong phòng điều khiển, hai bóng người bay lên hạ xuống, Tần Mục và Ban Công Thố vẫn không ngừng đánh giết đối phương, liều mạng một mất một còn.
Hai người đồng thời nghĩ tới việc tạm thời không tìm được cửa của thế giới hiện thực, chi bằng dứt khoát giết luôn kẻ cản đường mình, diệt trừ đối phương sau đó có thể toàn tâm toàn ý điều khiển tàu tìm cửa ra. Nếu không bị một kẻ địch như thế này để ý, lúc nào cũng có thể đâm lén một đao sau lưng là một việc vô cùng đau đầu, hơn nữa không biết khi nào sẽ xảy ra sự cố.
Ban Công Thố là người chuyển thế, tu vi tiến bộ thần tốc, Tần Mục không muốn để hắn sống, thời gian càng lâu, tu vi của Ban Công Thố sẽ có thể vượt xa hắn, vì thế nhất định phải sớm loại bỏ.
Còn Ban Công Thố ý thức được sự đáng sợ của Nhân Hoàng mới là Tần Mục, tiềm lực trưởng thành kinh người, hơn nữa lại là một kẻ nham hiểm xảo quyệt, rất khó lừa gạt hắn mà ngược lại lại bị hắn lừa gạt, thời gian càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm, vì thế nhất định phải nhanh chóng giết được Tần Mục.
Tu vi của hai người vốn dĩ tổn hao rất lớn, hơn nữa đều có thực lực giết đối phương, lúc này đang liều mạng để giết đối phương, nguyên khí tổn hao càng nhiều, chả bao lâu cả hai đã thương tích đầy mình, thở hổn hển.
Rầm!
Đòn cuối cùng của hai người lao vào nhau, cả hai ngã rầm xuống đất không còn nguyên khí và sức lực, Tần Mục gắng gượng bò dậy, muốn cầm một thanh kiếm đâm chết hắn. Trong phòng điều khiển nơi đâu cũng là phi kiếm của hắn, chỉ có điều nguyên khí cạn kiệt, hắn không thể gọi kiếm, chỉ có thể từ từ bò nhích về phía trước.
Khó khăn lắm Tần Mục mới bò được tới bên một thanh kiếm, đưa tay ra cầm lấy chuôi kiếm, mặt nở nụ cười nhưng ngay sau đó nụ cười cứng đờ:
“Tư Vân Hương, ta nhất định sẽ đánh nát mông ngươi, khiến ngươi nửa tháng không xuống nổi giường!”
Hắn đúng là đã cầm được chuôi kiếm nhưng phi kiếm được luyện bằng huyền kim tinh anh, một thanh kiếm nặng gần ba trăm cân, bây giờ hắn không có thực lực để cầm được kiếm, thậm chí cũng không thể kéo nổi!
Kiếm nặng như vậy chính là do Tư Vân Hương giở trò!
Bên kia Ban Công Thố cũng nỗ lực tập trung một chút pháp lực hòng sai một con phi hoàng đi giết Tần Mục, chỉ có điều nguyên khí của hắn đứt quãng liên tục, phi hoàng không bay lên được, con hoàng trùng này bò lề mề về phía Tần Mục, tốc độ chỉ nhanh hơn kiến không đáng kể.
Tần Mục thì quay đầu đầu, cố gắng nhích lên, bò về phía Ban Công Thố, vơ được một nắm linh dược kịch độc trong túi Thao Thiết, nở nụ cười quái dị.
Ban Công Thố dốc hết sức điều khiển phi hoàng cuối cùng cũng khiến phi hoàng bay tới chân Tần Mục, ôm lấy cắn chân Tần Mục, chỉ có điều nguyên khí của hắn thực sự đã rất yếu, sức lực của phi hoàng cũng rất yếu ớt, nửa ngày mới cắn rách ống quần Tần Mục sau đó cắn xước được lớp da.
Tần Mục nén đau bò về phía trước, sắc mặt Ban Công Thổ lộ vẻ kinh hoàng, nỗ lực lật người, dùng cả chân lẫn tay, cằm không ngừng hích xuống đất, cố gắng tránh xa Tần Mục.
Hai người một người chạy đằng trước, một người đuổi đằng sau, tốc độ thật muối mặt.
Bọn họ nhích rất lâu, bò được cự ly hai trượng, đột nhiên Ban Công Thố móc được một món đồ trong túi Thao Thiết của mình, đó là một chiếc hồ lô đựng Vu Độc.
Ban Công Thố vui mừng khôn xiết, đây là vu độc kiếp trước hắn luyện, độc tính cực mạnh, giết Tần Mục dễ như trở bàn tay. Hắn lập tức dừng lại, gắng gượng chuyển người bò về phía Tần Mục.
Tần Mục thấy vậy vội quay đầu, một hồi sau mới quay được người lại, hắn cố gắng bò lên phía trước. Vu độc được Ban Công Thố luyện xong, còn độc dược trong tay hắn chỉ là bán thành phẩm, độc tính chắc chắn không bằng của Ban Công Thố.
“Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!”
Ban Công Thố đuổi riết phía sau, cuối cùng cũng đuổi kịp hai chân Tần Mục, hưng phấn mở nắp hồ lô ra, dốc sức khiến mặt đỏ gay gắt mà vẫn không tài nào mở ra được.
Tần Mục tưởng rằng mình chết chắc rồi liền quay đầu lại nhìn, Ban Công Thố vội vàng nói:
“Tiểu thử thối, ngươi chết chắc rồi!” Hi vọng có thể khiến hắn sợ hãi.
“Tiểu vương tử, ngươi kiệt sức rồi phải không?”
Tần Mục giơ chân đạp, chân nhét vào miệng hắn, cho hắn chết ngạt, Ban Công Thố bị ngạt liên tục trợn ngược mắt, hạ quyết tâm:
“Ta chuyển thế bao nhiêu lần rồi, sao còn phải quan tâm thân xác chịu nhục?”
Hắn cắn mạnh, giữ chặt chân Tần Mục, Tần Mục đau đớn co chân lại, cười nhạt một tiếng, bôi độc dược trên chân mình, sau đó chuẩn bị nhét tiếp vào miệng Ban Công Thố.
Ban Công Thố nhân lúc hắn bôi độc dược, vội vàng bò lại, hai người lao vào đánh đấm, cả hai đều bóp cổ đối phương, chỉ có điều tay không hề có sức lực.
Hơi thở của thần thông cảnh giới Lục Hợp rất dài, hai người bóp cổ đối phương nửa canh giờ mà vẫn không bóp chết đối phương ngược lại khiến chút sức lực cuối cùng của mình cũng cạn kiệt.
Cuối cùng hai người cũng nằm bẹp xuống, chỉ có ngón tay, ngón chân và mắt là còn có thể khẽ cử động. Cả hai ra sức điều hòa hơi thở nhằm khôi phục một chút nguyên khí, muốn giết chết đối phương trước khi đối phương kịp hồi phục.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Tần Mục cuối cùng đã hồi phục được một chút khí lực, lấy ra long tiên bôi lên vết thương trên người, cứ để vết thương chảy máu thế này cho dù người bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Bên kia Ban Công Thố lấy ra một bình ngọc uống thuốc, là kẻ sống hàng vạn năm, học được rất nhiều thứ, hắn cũng có trình độ y học rất cao, về độc lý thậm chí có thể nghiên cứu ra vu độc uy danh lẫy lừng, hạ độc với hồn phách.
Tần Mục liếc nhìn hắn, tỏ vẻ dè dặt.
Ban Công Thố là nhân tài toàn diện hiếm có, thứ gì hắn cũng tinh thông, mặc dù không đạt tới mức độ tuyệt đỉnh nhưng cũng không thể xem thường. Nếu như người này có thể dung hợp toàn bộ những thứ học được lại với nhau sẽ có sự tăng tiến đáng sợ, đương nhiên việc đó rất khó khăn.
Ban Công Thố của hiện tại không có hi vọng dung hợp toàn bộ những thứ học được lại, người này mặc dù tài trí rất cao nhưng nhuệ khí đã bị mài mòn, không có chí tiến thủ. Ban Công Thố cũng không tiếp tục tấn công hắn, hắn sống nhiều kiếp vậy mà gặp phải Tần Mục vẫn không chiếm được thế thượng phong. Lần đầu tiên hắn gặp Tần Mục đã bị Tần Mục đánh tơi bời, suýt nữa mất mạng. Lần này không ngờ vẫn là cục diện lưỡng bại câu thương, thực sự khiến hắn cảm thấy chán nản.
Trong người hắn có cất giấu sức mạnh của kiếp trước, sức mạnh của kiếp trước không thể tùy tiện dùng, nhất định phải không ngừng tăng cường độ mạnh của cơ thể này, rèn luyện căn cơ của bản thân khiến mình có thể chịu đựng được nhiều sức mạnh hơn nữa.
Sức mạnh kiếp trước của hắn quá khủng khiếp, nếu không thận trọng sẽ khiến cơ thể hiện tại nổ tung. Nhưng chỉ cần nâng cấp cơ thể này, tu vi của hắn sẽ có thể tiến thẳng tới đỉnh điểm có thể đạt tới, vì thế tốc độ tu vi của hắn vẫn ở trên Tần Mục.
Chỉ có điều đã năm tháng kể từ lần trước, theo lý mà nói tu vi của hắn phải vượt xa Tần Mục, không ngờ vẫn chỉ là ngang hàng.
Hai người không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa phòng.
Thế giới U Đô không phân biệt trên dưới, không có bốn mùa khác biệt, không nhìn thấy mặt đất và nhật nguyệt, đương nhiên cũng không có đông tây nam bắc, những thế giới khác đều có phân biệt trên dưới và bốn phương, chỉ có duy nhất nơi này không có.
U Đô hiu quạnh, con tàu trôi dạt trong bóng tối không bờ bến.
Trôi đi càng xa, càng khó trở về thế giới hiện thực. Trong sự cô quạnh này e rằng không bao lâu nữa sẽ phát điên!
Ngoài tàu, thế giới U Đô tối tăm đột nhiên có ánh sáng lóe lên, đó là sinh linh của U Đô đang phát sáng lấp lánh trong bóng tối để thu hút con mồi tự động tìm đến.
Tuy nhiên kì lạ là từ khi con tàu này vào U Đô, từ đầu chí cuối không hề có một sinh linh U Đô nào lại gần.
Tần Mục và Ban Công Thố lập tức nghĩ tới vấn đề mấu chốt, trong lòng kinh hãi:
“Trên con tàu này có thứ đáng sợ, khiến sinh linh U Đô không dám lại gần!”
Thứ đáng sợ đương nhiên không phải hai người bọn họ, mà là thứ khác trên tàu.
Tần Mục lại nhớ tới ma khí ập tới lúc lên tàu, bây giờ hắn có thể chắc chắn rằng trên tàu không chỉ có bọn họ, còn có thứ gì đó khác nữa ẩn nấp trên tàu!
“Lòng người hiểm ác, thế giới này thật nguy hiểm, chỉ một chút bất cẩn sẽ bị ăn thịt tới xương cũng chẳng còn!”
Tần Mục lảo đảo đứng dậy, Ban Công Thố lập tức cảnh giác, vội vàng thủ thế phòng bị, Tần Mục không tấn công mà gỡ túi Thao Thiết trên lưng xuống, mở túi, thu hết phi kiếm của mình vào trong.
Ban Công Thố thở phào, cũng thu lại phi hoàng của mình, nói:
“Tần giáo chủ, trên tàu e là có nguy hiểm khó lường, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua kiếp nạn này chứ không phải tiếp tục đấu đá một mất một còn, ý ngươi thế nào?”
Tần Mục nheo mắt:
“Ta cũng đang có ý này. Chỉ có điều hợp tác với ngươi ta rất không yên tâm.”
Ánh mắt Ban Công Thố ánh lên, nói:
“Ta cũng không yên tâm về ngươi. Tần giáo chủ, chúng ta là đối thủ, trước đây ta đã coi thường ngươi, nhưng từ giờ về sau sẽ không coi thường ngươi nữa. Lần này nằm ngoài tưởng tượng của ta, lơ ngơ vào thế giới U Đô, trên tàu còn có bí mật, hơn nữa lại có kẻ đáng sợ đáng ẩn nấp. Ngươi và ta phải gác lại hiềm khích trước đây, cùng nhau hợp tác mới có thể sống sót rời khỏi đây được. Nếu cứ đấu tiếp thì chắc chắn sẽ chết ở đây!”
Tần Mục miễn cưỡng nói:
“Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ hợp tác ở trên tàu, rời khỏi tàu vẫn là kẻ địch.”
Ban Công Thố mỉm cười, gật đầu nói:
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Tần Mục do dự một lát nói:
“Có cần kí kết hiệp ước Thổ Bá không?”
Ban Công Thố mỉm cười nói:
“Không cần phải vậy, chúng ta chỉ hợp tác tạm thời thôi.”
Tần Mục gật đầu nói:
“Đúng là như vậy!”
Ban Công Thố thầm thở phào:
“Vị Nhân Hoàng mới này vẫn còn quá trẻ tuổi, không đấu lại ta được. Nếu ta kí kết hiệp ước Thổ Bá với ngươi thì chỉ có thể liên thủ với ngươi đâu có cơ hội giết ngươi nữa?”
Cả hai đều có suy tính riêng, Ban Công Thố nói:
“Chúng ta nhất thiết phải tìm được thuộc hạ của ta, tập trung lại mới có thực lực tự bảo vệ.”
Tần Mục gật đầu nói:
“Đại tôn nói rất có lý, hãy làm theo ý ngươi. Đúng rồi đại tôn, chiếc mũ bạc này…”
Tần Mục lấy chiếc mũ hồng anh màu bạc ra, tỏ vẻ khó xử.
Ban Công Thố có ý đòi lại nhưng sợ rằng trong lúc mình đội lên đầu Tần Mục sẽ đánh lén nên lắc đầu nói:
“Bây giờ chúng ta đang hợp tác, đương nhiên phải tin tưởng lẫn nhau, hãy để tạm ở chỗ ngươi. Lần này ngươi đi theo ta, ta đã tính ra bí mật của phòng trên tàu, dùng pháp thuật Hợp Triệt.”
Tần Mục không khỏi khâm phục:
“Đại tôn anh minh!”
Hai người chỉnh đốn ổn thỏa, bước ra ngoài cửa, chỉ thấy trên tàu trống trơn không có bất kỳ ai, không nhìn thấy một vật sống nào, trên boong tàu chỉ có dịch dính phát ánh sáng xanh lục.
Con tàu rất lớn, dơi trắng, Long Kỳ Lân và các đại vu, vu vương cùng tướng sĩ Man Địch quốc đi theo Ban Công Thố chắc đã bị nhốt ở trong những phòng này.
Hai người uống một ít linh đan, cố gắng hồi phục nguyên khí, kề vai bước vào căn phòng lúc tới. Tần Mục phát động Bá Thể Tam Đan Công hấp thụ dược lực, tu vi hồi phục được hai ba phần, thương tích trên người do được bôi long tiên cũng bắt đầu đóng vảy, bong ra.
Thương tích của Ban Công Thố cũng khỏi được vài phần, linh dược của hắn không hề kém so với của Tần Mục. Đột nhiên Tần Mục lại nhìn thấy ông lão trong tranh vụt qua trên tường, trong lòng ngẫm nghĩ một lát, vội đuổi theo.
Ban Công Thố quát lên:
“Đường đó không đúng!”
Tuy nhiên Tần Mục đã mở một cánh cửa, lao vào trong phòng!
Ban Công Thố đành nhắm mắt chạy theo, trong lòng giận dữ:
“Nếu không phải ngươi vẫn còn có tác dụng ta đã giết ngươi rồi! Tiểu tử thối, ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu!”