Mục Thần Ký

Chương 371: Cái rương của người câm

Chương 371: Cái rương của người câm


- Bảo vật đào được trong Thái Bạch sơn chúng ta, thanh thế kinh người như thế!

Tất cả người Thái Bạch kiếm phái chạy ra ngoài núi, nhưng ba trưởng lão Thái Bạch kiếm phái không vội vàng rời đi. Bọn họ chạy tới miệng núi lửa, lớn tiếng la lên:

- Thiên Ma giáo chủ không thu được bảo vật trong núi nên cố ý muốn xúi giục chúng ta rời đi, hắn sẽ độc chiếm chỗ tốt. Tất cả mọi người không nên đi!

Lại có một bà lão la lên:

- Đây là tổ sư hiển linh, lớn mạnh Thái Bạch kiếm phái chúng ta, ban bảo vật trong Thái Bạch sơn cho Thái Bạch kiếm phái. Thái Bạch kiếm phái xuất hiện dấu hiệu đại hưng!

- Trời có mắt!

Một trưởng lão tóc bạc trắng ngửa mặt lên trời thở dài, cao giọng nói:

- Khai sơn tổ sư Thái Bạch kiếm phái chúng ta nói nơi này là vùng đất long hưng, chắc chắn đại phú đại quý, quả nhiên hiện tại ứng nghiệm. Các đệ tử nghe lệnh, hôm nay Thái Bạch kiếm phái chúng ta sẽ lên như diều gặp gió, là ngày vượt qua ba đại thánh địa! Đều trở về, đồng loạt ra tay hàng phục bảo bối này!

Rất nhiều đệ tử Thái Bạch kiếm phái nghe vậy, bọn họ vội vàng dừng bước, cũng không chạy trốn và quay trở lại.

Thái Bạch kiếm phái không có bao nhiêu người. Một vị chưởng giáo đi tới kinh thành cáo ngự trạng, để lại ba vị trưởng lão trên núi hơn mười trung tầng, phụ trách giáo dục hơn một trăm đệ tử trên núi.

Lúc này đa số người kiếm phái lựa chọn lưu lại, cũng thu hồi hộp kiếm bị đánh bay, từng hộp kiếm được đặt ở các nơi chung quanh Thái Bạch sơn. Hộp kiếm cao mấy trượng, nắp hộp mở ra, lúc này có vô số phi kiếm bay ra khỏi hộp kiếm giống như sông dài.

Giữa không trung, chân Tần Mục đạp lên song long. Song long phát lực chạy như điên, tất cả Giao Long nương theo trái phải, ôm lấy hắn và chạy đi nơi xa. Tần Mục quay đầu nhìn sang, lại thấy phi kiếm trên bầu trời Thái Bạch sơn tạo thành đám mây. Mũi kiếm hướng xuống dưới, đột nhiên bắn nhanh về hướng miệng núi lửa.

Tần Mục trố mắt nhìn, vội vàng quát:

- Các ngươi còn không đi, muốn chết sao?

Đỉnh núi, ba trưởng lão kiếm phái cười nhạt, nói:

- Muốn gạt chúng ta rời đi, chính ngươi độc chiếm bảo vật? Thiên Ma giáo chủ quả nhiên lòng dạ xấu xa đáng sợ. Nếu như chúng ta không biết Thái Bạch sơn chính là vùng đất long hưng, ngược lại còn bị ngươi lừa gạt.

Tần Mục thở dài, hắn gào lên:

- Thái Bạch sơn mạch xây dựng trên long nhãn long mạch, chẳng qua long mạch này chỉ là long mạch phụ thuộc Chân Long chi chủ, không những không phải vùng đất long hưng mà còn là nơi đoạt vận. Thái Bạch kiếm phái bị long mạch cướp đoạt số mệnh nhiều năm như vậy, đoán chừng khí số đã hết.

Tần Mục nói thầm:

- Cũng may kiếm phái này chỉ có hơn trăm người, không tạo thành tai kiếp quá lớn.

Hắn vừa nghĩ tới đây, Thái Bạch sơn đã nổ tung.

Ngọn núi lửa lớn như thế chia năm xẻ bảy.

Trong nháy mắt núi lửa nổ tung, Bách Hạp kiếm trận sụp đổ và tan rã, vô số phi kiếm tan chảy giữa trời. Chúng đều hóa thành nước thép, các đệ tử Thái Bạch kiếm phái chưa kịp kêu một tiếng cũng bốc hơi thành khói.

Ba vị trưởng lão kiếm phái tu vi cao nhưng lúc đối mặt với sức mạnh đáng sợ vẫn không có đất dụng võ, bị chấn động hộc máu. Bọn họ ngã xuống đất, bị phi kiếm nóng chảy biến thành nước thép xen lẫn vào trong núi đá đổ nát.

Sắc mặt ba trưởng lão tuyệt vọng, những nước thép này xuyên thủng thân thể bọn họ cũng tiêu diệt tất cả sinh cơ.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy quái vật khổng lồ đang đứng trên Thái Bạch sơn.

- Thiên Ma giáo chủ, hắn không gạt chúng ta, trong núi thật sự có quái vật to con.

Ba trưởng lão ngẩng đầu, thần ma cường tráng kia đứng đó, dưới chân là Thương Long và Xích Long đang gào thét kinh thiên động địa.

Xuy xuy xuy ——

Thân thể ba trưởng lão sụp đổ, bọn họ bị nước thép xuyên thủng thành cái sàng, thi thể hòa lẫn với núi đá trên Thái Bạch sơn, cùng mai táng với các đệ tử Thái Bạch kiếm phái.

Tổ sư Thái Bạch sơn không nên xây dựng kiếm phái tại nơi này.

Hiện tại thân thể Hoạn Long Quân đã bành trướng vài chục lần, thân thể như đại long uốn lượn, cơ bắp cuồn cuộn. Lợi trảo giữ chặt hai đại long, hai con đại long đằng vân giá vũ mang theo hắn đuổi theo phương hướng Tần Mục. Lúc này, trên không trung không còn bóng dáng Tần Mục.

Bên cạnh hắn còn có mấy con Giao Long đang bám vào lỗ tai, chúng chui vào trong quần áo, giấu đầu lộ đuôi.

Những con Giao Long này là hắn lưu lại dùng để giúp hắn luyện hóa Long sào, cho nên hắn mới có thể luyện hóa Long sào nhanh như thế.

Hoạn Long Quân bộc phát khí diễm ngập trời, hắn nhìn chung quanh nhưng không phát hiện Tần Mục. Duỗi tay cầm món đồ như chất ngọc, hắn cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi trốn được sao?

Đáy của chất ngọc này có hình dáng cái bàn, dưới đáy bị cắt gọt vuông vức, trên mặt bàn có nửa mái vòm hình tròn. Dưới mái vòm chia thành chín tầng, mỗi một tầng đều xen lẫn rất nhiều sừng nhọn, đến tầng thứ chín xuất hiện một lỗ khảm hình khuyên nhưng thiếu đi một lỗ hổng.

Đây chính là Long sào của Chân Long chi chủ!

Lúc trước Tần Mục đi tới Long sào, những bộ phận khác của Long sào đang chìm trong dung nham nóng chảy, xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là một góc băng sơn.

Hoạn Long Quân hao phí khí lực rất lớn mới có thể móc Long sào ra khỏi lòng đất, lúc này mới tiến hành luyện hóa và mang Long sào rời đi.

Hoạn Long Quân thôi thúc Long sào, mượn nhờ Long sào phán đoán phương vị của Tần Mục.

Nhưng Tần Mục giống như biến mất, cho dù Long sào cũng không cách nào cảm ứng vị trí Chân Long chi chủ.

Hoạn Long Quân kinh ngạc, hắn rót thêm pháp lực thúc giục Long sào, vẫn không cảm ứng được vị trí Đế điệp của Tần Mục.

- Hắn giấu Chân Long chi chủ rồi? Không, không, bất kể giấu ở nơi nào cũng không thể ngăn cản cảm ứng giữa Chân Long chi chủ và Long sào!

Hắn liên tục thúc giục Long sào nhưng không thể cảm ứng vị trí của Tần Mục.

Trên trán Hoạn Long Quân đổ mồ hôi, Tần Mục “bắt cóc” mười mấy con rồng của hắn. Những Giao Long kia cực kỳ cường đại, Hồng Giao Long Vương của Ngự Long môn chỉ là tiểu hài tử trước mặt chúng, những con Giao Long kia là thứ hắn dùng tâm huyết cả đời nuôi nấng, mỗi một con đều có chiến lực kinh người.

Nếu bị Tần Mục bắt cóc, tổn thất không cần nói cũng biết.

Hơn nữa mục đích của hắn là tìm chủ long mạch của Duyên Khang quốc, chưa diệt trừ chủ long mạch, hắn có mặt mũi nào trở lại Thượng Thương?

- Xem ra ta phải dùng kim long vạc làm phép tìm kiếm mấy đầu Long nhi thôi!

Hoạn Long Quân vươn tay sờ túi Thao Thiết, hắn sờ soạng một lúc và sắc mặt tái nhợt.

Hắn giao túi Thao Thiết của mình cho Tần Mục, hắn muốn Tần Mục luyện đan nuôi rồng, bây giờ lại nằm trong tay Tần Mục.

Kim long vạc của hắn cũng đặt trong túi Thao Thiết.

- Tiểu tử thật thà này…

Hoạn Long Quân nghiến răng ken két, răng của hắn ma sát bắn ra tia lửa:

- Nếu lại gặp kẻ thật thà, ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh! Ngươi cho rằng ngươi lấy túi Thao Thiết của ta, ta tìm không được ngươi hay sao? Ngươi quá đơn thuần!

Hoạn Long Quân đưa tay, hắn nắm chặt một nắm tóc. Tóc của hắn là tóc xoắn, mỗi một sợi tóc đều quanh co khúc khuỷu, không có cọng nào là thẳng.

Không chỉ như thế, tóc của hắn còn có chạc cây, mỗi sợi tóc đều có bốn cái chạc cây, phân tán ở hai vị trí trung tâm.

Hơn nữa lúc nhổ tóc xuống, sợi tóc phát ra tiếng ngáp giống như từng con ấu long đang ngáp dài.

Hoạn Long Quân lẩm bẩm vài tiếng, sau một lúc lâu hắn thổi một hơi vào bàn tay. Chỉ thấy những sợi tóc này bay lên cao, bay lên không trung và sống lại, chúng rơi xuống đất và hóa thành từng đầu tiểu long.

Những tiểu long kia đón gió lớn lên, trong khoảnh khắc đã hóa thành Giao Long màu đen dài hai, ba trượng. Thân mảnh, chân mảnh, cổ mảnh, tứ chi cao gầy, chúng chạy như điên khắp núi đồi.

- Ngươi không bay lên không trung, như vậy không thể chạy xa.

Gương mặt Hoạn Long Quân biến ảo không ngừng, hắn lại giật thêm một nắm tóc khác, vẫn làm như trước, hàng trăm con Giao Long màu đen xuất hiện.

Hắn liền nhổ tóc vài lần, tóc trên đầu hắn bị nhổ sạch mới dừng tay.

Mấy ngàn con Giao Long bộc phát tốc độ cực nhanh, mỗi con Giao Long phụ trách một dặm, chúng nhanh chóng lục soát mấy ngàn dặm và tìm về phía trước.

Những con Giao Long này ngửi ngửi long khí, cho dù Tần Mục giấu Đế điệp kín đáo cũng vô dụng. Chỉ cần bên cạnh hắn có Giao Long, còn có Long Kỳ Lân, những Giao Long kia sẽ ngửi ra mùi vị và tìm ra Tần Mục.

- Chưa từng có kẻ nào dám lừa gạt ta. Tìm được ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết.

Giang Âm quận, Tần Mục nhìn chiếc rương gỗ bên cạnh, hắn vẫn có phần không an tâm, nói:

- Đặt Đế điệp trong rương này, thật sự có thể giấu diếm được Hoạn Long Quân? Hoạn Long Quân lấy Long sào, Đế điệp chính là Chân Long chi chủ dựng dục trong Long sào, rất linh dị đấy.

- A ba! A a a?

Lão nhân cường tráng vác theo cái rương gỗ trên người, gương mặt đầy khắc khổ. Hắn phất phất tay thế, nhếch miệng cười cười, trong miệng không có đầu lưỡi.

Tần Mục gật đầu nói:

- Ta biết, ta làm sao dám hoài nghi bản lĩnh của Câm gia gia? Ta lo lắng vạn nhất cái rương không thể chặt đứt cảm ứng với Long sào, Hoạn Long Quân sẽ tìm tới đây. Hoạn Long Quân là thần linh trên Thượng Thương, hắn có thủ đoạn nuôi rồng rất lợi hại!

Vừa rồi, trên đường hắn chạy trốn đã gặp một chiếc thuyền màu bạc xẹt qua bầu trời, nó giống như phi toa màu bạc. Hắn vội vàng kêu một tiếng Câm gia gia, sau đó lại thấy chiếc thuyền màu bạc quay về, quả nhiên người câm đang ở trong thuyền.

Tần Mục nhanh chóng giải thích với hắn một phen, người câm liền thu phi chu. Phi chu biến thành một đồng bạc và rơi vào trong cái rương, hắn cũng đặt Đế điệp vào trong rương.

- A.

Người câm không quan tâm.

- Câm gia gia, ngươi tuyệt đối không nên coi thường hắn.

Sắc mặt Tần Mục ngưng trọng, hắn cảm thấy người câm quá khinh địch, nói:

- Đúng rồi, trưởng thôn nói ngươi đuổi theo một chiếc thuyền, là thuyền gì? Đuổi theo hay không? Ta cũng gặp phải một chiếc thuyền, ta gặp phụ thân ta trên thuyền.

Nụ cười trên mặt người câm biến mất, dáng vẻ mất tinh thần, hắn xách theo rương gỗ đi về phía trước.

Tần Mục vội vàng đuổi theo hắn, nói:

- Câm gia gia không tìm được chiếc thuyền kia sao?

Người câm vẫn ủ rũ, khoa tay một phen. Ý nói chiếc thuyền kia đi tới thế giới hắn không thể tới, hắn bị cường giả thế giới kia đánh trở về.

Sau một lúc lâu, đột nhiên có một giọng nói vừa mừng vừa sợ vang lên:

- Tần Nhân Hoàng, tại sao ngươi ở nơi này? Con Long Kỳ Lân của ngươi quả nhiên khó lường, không ngờ chạy tới trước chúng ta!

Tần Mục nhìn theo tiếng nói, hắn hơi ngẩn ra. Hắn nhìn thấy Vương Mộc Nhiên, Long Du cùng Mộ Thanh Đại đang ngồi trên lưng hươu lớn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi về hướng này.

Long Kỳ Lân dương dương đắc ý, cái đuôi vểnh lên thẳng tắp giống như cột cờ, nó liếc sang hươu lớn của Tiểu Ngọc Kinh.

Con hươu lớn trợn mắt, há miệng. Cái đuôi nhỏ của nó vốn lắc lư sau mông, lúc này lại kẹp chặt đuôi, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.

Hươu lớn nhìn đám Giao Long to nhỏ bên cạnh Tần Mục, chúng đi theo hai bên trái phải của Long Kỳ Lân, vẻ kính sợ càng đậm.

Tần Mục kinh ngạc:

- Các ngươi đi ba ngày mới đến nơi này?

Ba ngày qua hắn từ kinh thành chạy tới Thái Bạch kiếm phái, lại từ Thái Bạch kiếm phái vượt ngang tám, chín vạn dặm đi tới trung tâm Đại Khư, sau đó lại chạy trở về.

Chẳng qua hắn nói lời này sẽ không có người nào tin tưởng.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất