Chương 377: Có thần chết đi
Tần Mục, Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại và Long Du đều bị trọng thương không thể động đậy. Hai chân Long Du bị đánh gãy, Mộ Thanh Đại trọng thương hôn mê, xương cốt toàn thân Vương Mộc Nhiên bị đánh nát, thương thế của Tần Mục nặng nhất khi trúng một quyền lúc hóa thành cái bóng, suýt nữa hắn bị đánh nát trong trạng thái cái bóng.
Bốn người đều nằm tại chỗ, Long Du nghiêng cổ, đầu lưỡi phun ra. Cổ của hắn là bản thân vặn tổn thương, một kích quay đầu kia suýt làm gãy cổ hắn.
Hắn trơ mắt nhìn Long Kỳ Lân đi tới, trơ mắt nhìn Long Kỳ Lân duỗi đầu lưỡi thật dài dán lên mình. Hắn bị Long Kỳ Lân dùng đầu lưỡi dán vào sau đó lật qua lật lại, kế tiếp bị liếm một lúc. Lúc đầu của hắn lật trở lại như cũ, đầu lưỡi của hắn vẫn không rụt về được.
Long Kỳ Lân lại liếm tiếp, toàn thân Long Du ướt sũng.
Toàn thân hắn ngứa ngáy, xương gãy trùng sinh, gân đứt nối lại, huyết nhục sinh sôi tạo thành cảm giác đau đớn. Hắn vội vàng thôi thúc nguyên khí, dùng nguyên khí hòa hợp chỉnh lại xương cốt của mình, tránh cho xương cốt nối lại bị sai lệch.
Nếu như nối xương sai lệch, cho dù thương thế lành cũng biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo, như vậy càng không xong.
Vương Mộc Nhiên đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy hắn bị nước bọt bao phủ, đầu lưỡi Long Kỳ Lân giống như cái xẻng lật đại sư huynh qua lại dường như sợ hắn bị nướng khét, sau đó hắn bật cười ha hả.
Thiếu niên vừa cười làm miệng vết thương vỡ ra, hắn đau tới mức rơi lệ đầy mặt.
Long Kỳ Lân đi tới, nó duỗi đầu lưỡi ra, Vương Mộc Nhiên không cười nổi nữa. Nhìn thấy đầu lưỡi của Long Kỳ Lân đắp lên mặt mình, giống như bị cái chăn lông ướt chùm len người, cũng lật bản thân qua lại.
Long Kỳ Lân xử lý xong Vương Mộc Nhiên, nó lại liếm Mộ Thanh Đại đang hôn mê. Nữ hài ướt sũng, Mộ Thanh Đại bị nó liếm tỉnh, bởi vì tránh xấu hổ cho nên tiếp tục giả vờ hôn mê.
Long Kỳ Lân đi tới bên cạnh Tần Mục, Tần Mục uể oải nói:
- Đừng liếm ta, Long Du sư huynh, thương thế thế nào? Trong túi Thao Thiết của ta có bình ngọc chứa Long tiên, ngươi lấy ra bôi cho ta là được rồi.
- Liếm hắn! Mập mạp... Đại Long, nhất định liếm hắn!
Long Du vội vàng kêu lên.
Vương Mộc Nhiên liên tục gật đầu, la lên:
- Đã liếm chúng ta, còn có thể buông tha hắn sao? Đại Long, liếm!
Mộ Thanh Đại vội vàng mở mắt, cũng không vờ hôn mê tiếp, nàng cười nói:
- Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, Đại Long, liếm!
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, hắn cật lực bò sang một bên. Long Kỳ Lân nâng móng vuốt chặn ống quần của hắn, Tần Mục bò không nổi, hắn giận dữ:
- Long béo, trên người của ta có độc! Ngươi liếm ta, một lúc nữa độc phát thân vong, thất khiếu chảy máu mà chết!
Long Kỳ Lân do dự, ba người kia cười nói:
- Làm gì có người bôi độc lên người mình? Long béo, ngươi cứ việc liếm hắn, độc chết chúng ta quản chôn!
Long Kỳ Lân yên lòng, nó liếm Tần Mục lăn lộn chổng vó lên trời, một thân ướt sũng. Dù sao cũng là phiếu cơm của mình, đương nhiên phải dụng tâm một chút, liếm Tần Mục còn cẩn thận hơn liếm người khác.
Sắc mặt Tần Mục tái nhợt, bị nó lật qua lật lại liên tục cũng không nhúc nhích, không thể giãy giụa, dường như cam chịu số phận.
Long Kỳ Lân thu hồi đầu lưỡi, lại nhìn thấy kiểu tóc của Tần Mục bị mình liếm loạn, vội vàng thận trọng liếm lại cho Tần Mục, bóng loáng sáng bóng.
- Đủ rồi Long béo.
Tần đại giáo chủ đờ đẫn nói:
- Đủ rồi, đừng liếm! Được rồi được rồi, đã tốt rồi. Đừng liếm!
Long Kỳ Lân thấy hắn nổi giận, lúc này mới lưu luyến không rời thu hồi đầu lưỡi, nó ngồi xổm bên cạnh Tần Mục.
Chỏm tóc của Tần Mục không nghe lời rơi xuống che phủ mắt trái, Long Kỳ Lân do dự một chút, liếc liếc sắc mặt Tần Mục, mặt Tần Mục đen như than. Long Kỳ Lân vẫn không chịu được liếm cho xuôi lại.
Tần Mục phát điên.
...
Hươu lớn nằm rạp trên mặt đất, xương bốn chân bể nát. Vừa rồi đám người Tần Mục và Hoạn Long Quân hóa thành bốn bóng người nhỏ bé đánh nhau trên người hắn, cũng chơi nó quá sức. Cũng may không nguy hiểm tới tính mạng nhưng thương thế rất nặng.
Hươu lớn nhìn sang Long Kỳ Lân đang chữa thương cho Tần Mục, vội vàng vểnh môi la lên:
- Ô ô ——, người béo, liếm ta, liếm ta!
- Phi!
Long Kỳ Lân phun ra một ngụm long tiên sang rơi vào mặt hươu lớn, vênh vang đắc ý nói:
- Bản thân tự chùi!
Hươu lớn giận dữ, nhưng chữa thương quan trọng hơn. Nó đành phải chật nhích người, dùng Long lau vết thương, đau đến mức rút gân.
Long Kỳ Lân nhìn nó cọ qua cọ lại trên nước bọt của mình, nội tâm cực kỳ thoải mái:
- Con hươu chết tiệt này nhiều lần hạ thấp uy phong của ta trước mặt chủ nhân, không nể mặt ta. Lần này cũng cho nó biết sự lợi hại của ta, dám làm ta mất mặt trước phiếu cơm!
Long béo cảm thấy may mắn nhất đời không phải ôm đùi thiếu tổ sư ăn chực, mà là vào thời khắc này.
Đám người Tần Mục dần dần khôi phục một chút khí lực. Từng người ngồi xuống, điều động nguyên khí, cũng bức máu bầm tránh có ám thương.
Ba người Tiểu Ngọc Kinh cũng học qua y thuật, bản lĩnh cũng không thấp, bản thân còn kém hơn Tần Mục quá nhiều nên bọn họ không dám khoe khoang.
Tần Mục ép máu bầm ra ngoài, lại điều động nguyên khí, gạt bỏ những mảnh xương vỡ nát ra khỏi thân thể. Sau đó quát một tiếng, nguyên thần bay ra quan sát bản thân, kiểm tra tình huống thân thể kỹ càng và thương thế trong thần tàng.
Hắn kiểm tra vô cùng cẩn thận, sau đó nguyên thần nhập thể. Hắn ăn vài viên Linh Phật đan khôi phục nguyên khí, gia tăng nguyên khí bản thân. Sau đó hốt thuốc đúng bệnh, luyện đan điều trị ẩn tật.
- Nguyên thần!
Mộ Thanh Đại kinh hô một tiếng, vẻ mặt nàng vô cùng khiếp sợ.
Vương Mộc Nhiên và Long Du giật mình không nhỏ. Nguyên thần không phải cảnh giới Tần Mục hiện tại có thể luyện thành, không nghĩ tới Tần Mục lại có thể thi triển ra.
Mặc dù nguyên thần Tần Mục còn rất nhỏ yếu, giống như cái bóng nhàn nhạt nhưng nó quả thật là nguyên thần.
Tần Mục chỉ có tu vi Lục Hợp cảnh đã luyện ra nguyên thần, có thể nói chiếm trước tiên cơ trong tu luyện còn nhanh hơn người khác nhiều. Hơn nữa nguyên thần là một trong những thủ đoạn chiến đấu trọng yếu sau Thiên Nhân cảnh, hiện tại đã bắt đầu tiếp xúc nguyên thần sẽ có tác dụng gia tăng thực lực rất lớn.
Vừa rồi Tần Mục dùng nguyên thần mở mắt kiểm tra bản thân, quả thực làm bọn họ không hiểu, không biết hắn luyện thành thế nào.
- Nhân Hoàng quả nhiên lợi hại, ta đã phục rồi.
Long Du thở dài:
- Tu vi Lục Hợp cảnh luyện ra nguyên thần, hơn nữa có thể làm cho nguyên thần xuất khiếu, tư chất ngộ tính của Nhân Hoàng có một không hai đương thời.
Tần Mục lắc đầu, hắn đi tới bên cạnh Mộ Thanh Đại kiểm tra thân thể của nàng, nói:
- Ta cũng không có tư chất ngộ tính có một không hai đương đại. Lục Hợp cảnh luyện thành nguyên thần cũng không phải là chuyện không tầm thường, Dục Tú muội tử cũng luyện thành. Luyện ra nguyên thần không hề khó khăn. Ta và Dục Tú muội tử mơ mơ hồ hồ đã luyện thành nguyên thần, sau đó nguyên thần xuất khiếu.
Long Du im lặng, lắc đầu.
Vương Mộc Nhiên nói:
- Lục công chúa Duyên Khang quốc cũng tu thành nguyên thần? Duyên Khang quốc quả thực không thể khinh thường. Cao thủ thế hệ trẻ tuổi đông đảo, Tiểu Ngọc Kinh quá bảo thủ, quả thực có khả năng lạc hậu hơn người khác.
Nội tâm hắn âm thầm lo lắng, Tiểu Ngọc Kinh có nhiều thần công, mỗi một môn tuyệt học lấy ra ngoài đủ sức khai tông lập phái. Sau khi Duyên Khang quốc cải tiến cải cách chính trị khí thế hừng hực, pháp thay đổi, đạo cũng thay đổi, thần thông cũng diễn biến theo. Nếu như Tiểu Ngọc Kinh không theo kịp cải cách chính trị, có khẳng định sẽ bị đào thải.
Giống như Tần Mục song tu với Lục công chúa Linh Dục Tú, Lục Hợp cảnh luyện ra nguyên thần, đây là một trong những dấu hiệu pháp thay đổi.
Tần Mục và Linh Dục Tú còn chưa ý thức được bọn họ làm tiên phong sẽ tạo thành ảnh hưởng và xung kích với người tu luyện lớn cỡ nào. Nếu như bọn họ tìm ra quy luật luyện ra nguyên thần, phát triển nó, như vậy bọn họ có thể xưng là đại tông sư, có địa vị cao trong lịch sử. Tuyệt đối có thể sánh vai với Duyên Khang quốc sư, thậm chí còn vượt qua.
Duyên Khang quốc sư khai sáng ba chiêu kiếm pháp cơ sở, cũng một trong những dấu hiệu pháp biến thành, đặt vững thành tựu giúp hắn trở thành đại tông sư.
Lục Hợp cảnh luyện ra nguyên thần, tầm quan trọng còn vượt qua ba chiêu kiếm pháp cơ sở. Ban ơn cho tất cả thần thông giả, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, tu vi thực lực mỗi cái cảnh giới sẽ tăng lên rất nhiều.
Vương Mộc Nhiên nói ra cái nhìn của mình với Tần Mục, Tần Mục giật mình, nói:
- Ta không nghĩ tới điểm này. Chẳng qua ngươi nói rất có đạo lý. Chờ sau khi trở về kinh thành, ta tìm Dục Tú muội tử nói chuyện, nói không chừng có thể tìm ra quy luật trong đó.
Hắn sử dụng Bích Tiêu Thiên nhãn dò xét thương thế trong ngoài cơ thể Mộ Thanh Đại, kiểm tra ra đủ loại ẩn tật, lập tức luyện chế linh đan cho Mộ Thanh Đại uống vào.
Mộ Thanh Đại bị hắn dò xét liền ngượng ngùng, nghĩ thầm:
- Hắn là thần y, hắn là thần y.
Sau đó nghe thấy Tần thần y nhỏ giọng thầm thì:
- Cấu tạo thân thể nữ nhân không giống nam nhân, họ không có mọc ra thứ kia, làm sao đi tiểu?
Mộ Thanh Đại đỏ mặt, nàng trừng mắt lườm hắn.
Tần Mục vội vàng đi kiểm tra thương thế của Long Du. Qua một lúc sau, hắn đã trị hết thương thế trên người Long Du và Vương Mộc Nhiên.
Long Kỳ Lân nhích người tới, lúng túng nói:
- Giáo chủ, ngươi xem kiếm trên người ta.
Trên người nó còn cắm mười mấy lưỡi phi kiếm.
Tần Mục nhìn nó một lúc, cười lạnh nói:
- Sợi tóc của ta còn loạn hay không?
- Từng sợi chỉnh tề! Chờ một chút, có một sợi tán loạn.
Long Kỳ Lân vừa mới duỗi đầu lưỡi ra, Tần Mục vươn tay điểm một cái. Phốc phốc, phốc phốc, mười mấy thanh phi kiếm đồng loạt bay ra khỏi cơ thể Long Kỳ Lân, cột máu bắn mạnh lên trời.
Long Kỳ Lân kêu thảm thiết.
- Ngươi rất biết liếm!
Tần Mục nói năng hung ác.
Tuy nói thế nhưng hắn vẫn lấy bình Long tiên ra, nhanh chóng đổ vào trong vết thương, vận chuyển nguyên khí giúp Long Kỳ Lân gạt bỏ máu bầm, niêm phong vết thương.
Long Kỳ Lân lấy lòng nói:
- Giáo chủ, lần này ta lập công lớn, cơm nước...
Tần Mục không để ý đến, hắn đi tới bên cạnh hươu lớn. Hươu lớn thê thảm hơn Long Kỳ Lân nhiều, trên người cắm nhiều phi kiếm hơn, còn không ngừng cọ qua cọ lại trong nước bọt của Long Kỳ Lân.
Tần Mục lắc đầu, hắn bó xương cho hươu lớn, sau đó lấy mười mấy bình Long tiên cằm máu giúp nó, lại rút từng thanh phi kiếm ra.
Thương thế của Vương Mộc Nhiên tốt hơn rất nhiều, chạy tới nhặt sừng hươu trở về, cắm lên đầu hươu lớn.
- Tiểu lão gia, sừng hươu cắm ngược.
Hươu lớn nhắc nhở.
- Ừ!
Vương Mộc Nhiên liền vội vàng rút sừng hươu ra, lại bắn ra một đám máu tươi, hươu lớn kêu đau. Vương Mộc Nhiên vội vàng thay đổi sừng hươu và đâm trở về, Tần Mục đổ Long tiên vào miệng vết thương.
Tần Mục lại trị thương giúp mấy con Giao Long, bận việc nửa ngày, đột nhiên sắc trời bên ngoài trắng như tuyết. Ngay sau đó bầu trời lại tối tăm nhưng lại sáng lên ngay lập tức.
Mọi người vội vàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy mưa rào tầm tả dừng lại, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt thẳng tắp giống như bị đại kiếm cắt vỡ bầu trời.
- Đây là...
Tần Mục giật mình, lẩm bẩm nói:
- Xạ Nhật Thần pháo.
Bầu trời nứt ra và có từng sợi tơ hồng rơi xuống, Tần Mục đưa tay muốn chạm vào nhưng sắc mặt thay đổi, vội vàng lách mình tránh đi.
Từng tơ máu rơi xuống cung điện. Vào lúc rơi xuống, khắp núi đồi hoa tươi đua nở, cỏ cây lên nhanh.
Trời giáng thần huyết, như ông trời khóc lóc đau khổ.
Có thần chết đi.