Chương 400: Bắt cóc
Tần Mục nhắm mắt lại, sau một lúc lâu hắn vẫn không nhìn rõ Hồ Linh Nhi cùng Viêm Tinh Tinh.
- Bên trong giếng Mặt Trời, ta thấy được thần nhãn của Tỷ Thanh.
Tần Mục không dám mở mắt, nói:
- Sau đó trong ánh mắt của ta xuất hiện rất nhiều thứ, giống như con mắt của nàng lạc ấn thứ gì đó vào mắt của ta.
Viêm Tinh Tinh khẩn trương nói:
- Ngươi bây giờ có thể nhìn thấy đường không?
- Có thể.
Hai mắt của Viêm Tinh Tinh đã được Tần Mục điều trị, hiện tại đã khôi phục không kém. Hai mắt có thể nhìn thấy đồ vật, nàng chỉ còn thân thể gầy yếu mà thôi.
Nàng bơi tới bên cạnh Tần Mục, đôi tay đè lên vai hắn, nhỏ giọng nói:
- Mục Nhật tộc chúng ta cũng có công pháp tu luyện con mắt, gọi là Mão Nhật Tinh Hoàn. Ngươi chờ ta thôi thúc Mão Nhật Tinh Hoàn, lại mở mắt, ta xem giúp ngươi.
Tần Mục chờ đợi một lát, Viêm Tinh Tinh nói:
- Được rồi.
Tần Mục mở mắt, thần quang trong mắt lại bộc phát, chiếu sáng chung quanh trắng như tuyết. Hắn nhìn thấy nữ tử gầy yếu đang ở trước mặt mình, nghiêm túc nhìn tròng mắt của mình. Con mắt nàng giống như có từng gợn sóng bao phủ đồng tử, tinh hoàn không ngừng xoay tròn, chống cự uy năng của thần nhãn mang lại.
Viêm Tinh Tinh kiểm tra cực kỳ cẩn thận, hoa văn trong mắt hắn cực kỳ phức tạp.
Tần Mục không dám thở, sợ hơi thở của mình phun vào mặt nàng.
- Đó là ấn ký phù văn kết thành trận pháp.
Viêm Tinh Tinh thở ra một hơi, vừa kiểm tra vừa nói:
- Hoa văn tầng ngoài giống như Mão Nhật Tinh Hoàn của Mục Nhật tộc ta, tầng bên trong là hoa văn. Tổng cộng có hai tầng, ba tầng, bốn tầng...
Nàng dò xét kỹ con ngươi của Tần Mục, nhìn thấy bên trong có tầng tầng không gian. Những ấn ký phù văn này tạo thành một trận pháp hết sức kỳ lạ, giống như từng tầng từng tầng mặt trời không ngừng kéo duỗi về phía sau, rốt cuộc có bao nhiêu tầng thì nàng không rõ.
- Bên trong đồng tử của ngươi, trung tâm của Mão Nhật Tinh Hoàn có một mặt trời, cũng có thể là từ tinh hoàn tạo thành.
Nàng kiểm tra xong xuôi, nói:
- Ta dạy môn đồng pháp thần thông Mão Nhật Tinh Hoàn cho ngươi, ngươi thử khống chế ấn ký trong mắt của mình.
Tần Mục chật vật gật đầu.
Viêm Tinh Tinh lúc này mới chú ý tới gương mặt mình ở sát gương mặt hắn, suýt chút nữa đã chạm vào, Tần Mục không dám gật đầu chính vì sợ hai người chạm nhau. Ánh mắt hai người tụ hợp, tinh hoàn chiếu sáng mắt nhau.
Nhưng vào lúc này, Hồ Linh Nhi lại nói:
- Công tử, các ngươi kiểm tra xong chưa? Tại sao không nói chuyện?
Tần Mục vội vàng nói:
- Đã kiểm tra xong chưa?
Viêm Tinh Tinh bật cười, hơi thở thổi vào mặt hắn.
Hồ Linh Nhi nghe thấy tiếng nói, nàng hơi lo nghĩ, lập tức dùng cả tay chân bơi qua. Nàng vỗ bọt nước, đuôi vểnh lên trên mặt nước.
Ánh mắt Tần Mục quá sáng, nàng không nhìn thấy hai người ở nơi nào, nhưng vẫn bơi theo hướng có tiếng nói. Nửa người đứng trên mặt nước, mấy cái đuôi run run.
Tần Mục và Viêm Tinh Tinh vội vàng tách ra, cũng áp chế tâm tư khác thường trong nội tâm, Tần Mục nhắm mắt lại. Hồ Linh Nhi ngồi giữa hai người.
Viêm Tinh Tinh vội vàng nói:
- Ta truyền Mão Nhật Tinh Hoàn cho ngươi, ngươi cẩn thận nghe.
Dứt lời, nàng dạy Mão Nhật Tinh Hoàn cho Tần Mục.
Tần Mục không hiểu liền hỏi, hắn nhanh chóng nắm giữ Mão Nhật Tinh Hoàn, thử thôi thúc một phen. Tầng tầng tinh hoàn trong đồng tử hắn dập tắt nhưng vẫn có ấn ký hiện ra trong mắt.
Tần Mục mở mắt, trong mắt không còn sinh ra ánh sáng kinh người, chẳng qua sâu trong mắt thỉnh thoảng vẫn có tia sáng ẩn hiện.
Mão Nhật Tinh Hoàn cũng không đóng ấn ký hạch tâm tại vị trí mặt trời trong mắt hắn.
Viêm Tinh Tinh bơi qua, quan sát con ngươi của hắn, nói:
- Mão Nhật Tinh Hoàn là một bộ phận công pháp của thần nhãn, cũng không hoàn toàn, cho nên hoa văn ánh sáng mặt trời không thể đóng lại hoàn toàn.
Hồ Linh Nhi tiến tới bên phải Tần Mục, nàng quan sát mắt phải của Tần Mục, nói:
- Công tử, trong mắt ngươi có ngôi sao?
Tần Mục dở khóc dở cười, nói:
- Đây chính là Mão Nhật Tinh Hoàn, ta và Tinh muội muội đang nghiên cứu chuyện này, ngươi đừng thêm phiền. Tinh muội muội, Tỷ Thanh thần linh lạc ấn thần nhãn vào trong mắt ta, có lẽ là ấn ký, nói không chừng có thể từ trong ấn ký nắm giữ thần nhãn của nàng. Thần nhãn của nàng tuyệt đối là đệ nhất thần nhãn thời kì Khai Hoàng, nếu như có thể nắm giữ, không thể xem thường.
Viêm Tinh Tinh nói:
- Chỉ dựa vào ấn ký liền nắm giữ đệ nhất thần nhãn, không có khả năng làm được. Mặc dù ta học qua Mão Nhật Tinh Hoàn, nhưng cũng không cách nào dựa vào tinh hoàn suy tính ra công pháp đệ nhất thần nhãn. Muốn suy tính ra, thực sự quá khó!
- Có một người có thể làm được!
Đôi mắt ần Mục tỏa sáng, hắn tràn đầy lòng tin, nói:
- Mù gia gia nhà ta nhất định có thể thông qua những ấn ký này tìm hiểu công pháp của Tỷ Thanh.
- Mù gia gia?
Viêm Tinh Tinh hiếu kỳ nói:
- Hắn không nhìn thấy đường sao?
Tần Mục vô cùng có lòng tin với người mù:
- Mặc dù hắn mù nhưng thị lực rất tốt, là người có trình độ cao nhất mà ta gặp được.
Viêm Tinh Tinh càng buồn bực, khó hiểu nói:
- Mắt hắn mù, vì sao có thị lực tốt?
- Mù gia gia có thị lực tốt, Câm gia gia không nói nhiều nhưng lại là ngoan nhân miệng hung ác nhất. Què gia gia chạy nhanh nhất, Mã gia cụt một tay có quyền pháp tốt nhất. Đồ gia gia nửa người đánh nhau hung ác nhất, Điếc gia gia không nghe thấy gì nhưng khéo hiểu lòng người.
Tần Mục cười nói:
- Còn có Tư bà bà xinh đẹp nhất, dược sư gia gia đáng yêu nhất, bất kể hạ độc hay chữa bệnh đều là đệ nhất. Nhưng lợi hại nhất chính là trưởng thôn không tay không chân, kiếm pháp đệ nhất thiên hạ.
Viêm Tinh Tinh mờ mịt, hưng phấn nói:
- Ta muốn đi gặp bọn họ.
- Chờ ngươi khỏi bệnh, ta mang ngươi ra ngoài.
Tần Mục nói:
- Hiện tại sắp bước sang năm mới, có lẽ năm nay ăn tết trong nhà bà bà. Ngươi muốn đi cùng không?
- Đi!
Viêm Tinh Tinh hưng phấn, ngay sau đó ánh mắt ảm đạm, lắc đầu nói:
- Ta cần phải lưu lại trong tộc, thuyền Thái Dương không thể không có người quản lý, ngộ nhỡ ma đầu tấn công...
Tần Mục cười nói:
- Không có việc gì, ta câu một mặt trời mới, còn giết Trọng Thân Ma Thần, trong thời gian ngắn sẽ không có ngoại địch xâm lấn. Chờ qua năm mới, ta sẽ dẫn ngươi về.
Nội tâm Viêm Tinh Tinh rất vui vẻ, lại có chút thấp thỏm, nói:
- Ta chưa từng tự đi một mình mà không có tộc nhân.
- Có ta ở đây, ngươi có thể yên tâm!
...
Hồ Linh Nhi chen miệng vào không lọt, nội tâm nói thầm. Sau một lúc, có nữ tử trong Mục Nhật giả đi tới, nàng thả một chồng quần áo xuống, lễ độ và cung kính nói:
- Điện hạ, quần áo mới đã làm xong.
Tần Mục đứng dậy, đột nhiên cảm thấy mông mình hơi lạnh, vội vàng ngồi xuống, nói:
- Linh Nhi, Tinh muội muội, các ngươi quay lưng lại đi, ta muốn thay y phục.
Viêm Tinh Tinh và Hồ Linh Nhi theo lời quay lưng đi, Tần Mục vội vàng leo ra khỏi hồ. Hồ Linh Nhi quay đầu nhìn lén, Viêm Tinh Tinh vội vàng nói:
- Không cho phép nhìn lén!
Hồ Linh Nhi nói nhỏ:
- Ta xem công tử có mọc đuôi hay không?
Viêm Tinh Tinh hiếu kỳ nói:
- Nhìn thấy đuôi không?
Hồ Linh Nhi thất vọng nói:
- Không có, cái mông trụi lủi.
Tần Mục mặc chỉnh tề. Đó là một bộ quần áo màu xanh da trời, bên cạnh vạt áo thêu lên hoa văn nhật nguyệt, cạnh đáy thêu hoa văn long phượng. Kiểu dáng và quần áo rất vừa vặn, lại mang theo xa hoa, lại không quá nổi bật, trang nhã mà kín đáo.
- Bộ quần áo này không tồi.
Tần Mục kinh ngạc, quần áo mặc lên người rất thoải mái. Hắn thử thôi thúc Cửu Long Đế Vương công, gân trên người nổi lên, cơ bắp như rồng, tuy quần áo lại biến lớn nhưng rất vừa vặn.
- Rất không tệ!
Tần Mục vừa mừng vừa sợ, hắn cảm thấy nguyên khí đang bao phủ quần áo. Quần áo giống như làn da của mình, lại có thể tự động điều tiết biến hóa.
- Là tác phẩm của Thiên Vũ tộc!
Tần Mục cười nói:
- Nếu Thiên Vũ tộc đến Duyên Khang, bọn họ có thể dựa vào tay nghề may vá kiếm sống.
Hắn nhảy vào trong hồ nước, mặc dù quần áo vào nước nhưng không ngấm nước, lúc rời khỏi nước vẫn khô như cũ. Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Ao nước là thuần dương khí ngưng tụ tạo thành, ngâm trong nước có thể bổ sung sinh mệnh lực hao tổn. Viêm Tinh Tinh là Thuần Dương thể, có tác dụng lớn với nàng. Tần Mục thôi thúc Bá Thể Tam Đan công cũng có thể hấp thu thuần dương khí trong hồ, hắn không những cảm thấy sinh mệnh lực của mình không ngừng khôi phục, thậm chí tu vi đang tăng lên rất nhanh, nguyên khí càng tinh thuần hơn xưa. Hai người ngâm trong nước mấy ngày, thân thể đã khôi phục rất nhiều.
Thương thế của Hồ Linh Nhi đã sớm khỏi nhưng nàng vẫn không chịu đi. Tần Mục dứt khoát chỉ bảo đạo pháp thần thông cho nàng, dạy nàng luyện kiếm như thế nào, lại giao lưu tri thức thần nhãn với Viêm Tinh Tinh. Mấy ngày nay trôi qua thật nhanh.
Mặc dù sinh mệnh lực Viêm Tinh Tinh đã khôi phục nhưng vẫn gầy yếu như cũ, lúc nàng duỗi cánh tay vẫn là da bọc xương, làm cho người ta thương tiếc. Thuyền Thái Dương thôn phệ nhục thể của nàng quá lâu, khó khôi phục trong thời gian ngắn.
Tần Mục ôm Hồ Linh Nhi ra khỏi nước, Viêm Tinh Tinh cũng leo ra khỏi nước, nàng do dự nói:
- Tộc trưởng hơn phân nửa sẽ không cho ta rời đi, hiện tại ta rời thuyền Thái Dương...
- Vậy thì không nói cho hắn biết, chúng ta vụng trộm chạy đi.
Tần Mục cười nói.
Viêm Tinh Tinh hưng phấn đỏ mặt, xiết chặt nắm đấm:
- Như vậy không tốt lắm đâu.
Tần Mục bảo các nàng chờ ở nơi này, bản thân đi tìm Mục Nhật tộc trưởng và đám người Vũ Chiếu Thanh. Vũ Chiếu Thanh đã thương lượng ổn thỏa với các tộc nhân, tạm thời đi Duyên Khang quốc định cư, chỉ còn chờ Tần Mục lên tiếng.
Tần Mục mang theo Tư Vân Hương, Linh Dục Tú, lại gọi Long Kỳ Lân cùng một đám Giao Long đang chơi đùa trong nước lại chào từ biệt Mục Nhật tộc trưởng. Hồ Linh Nhi mang theo Viêm Tinh Tinh thừa cơ lẫn vào bên trong Thiên Vũ tộc.
Mục Nhật tộc trưởng đưa tiễn bốn người, lúc đưa tiễn mọi người ra khỏi giếng Mặt Trời, hắn ôm quyền nói với Tần Mục:
- Điện hạ, Thái Dương Thủ thể không tốt, xin điện hạ chăm sóc nhiều hơn.
Tần Mục ngạc nhiên, lão tộc trưởng phất tay từ biệt, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
Bọn họ rời xa giếng Mặt Trời, Viêm Tinh Tinh đi tới bên cạnh Tần Mục, hưng phấn nói:
- Tộc trưởng không có phát hiện ta!
Tần Mục dở khóc dở cười:
- Lão hồ ly kia làm sao không phát hiện chứ?
Linh Dục Tú giật mình, thất thanh nói:
- Chăn trâu, ngươi bắt cóc Thái Dương Thủ, thật to gan!
Tư Vân Hương cười lạnh nói:
- Hắn còn bắt cóc công chúa Duyên Khang quốc đấy.
Nàng dò xét bốn phía, nhìn thấy mấy trăm vạn Thiên Vũ tộc hình dáng tuấn mỹ chung quanh đi theo Tần Mục tới Duyên Khang, nói thầm:
- Giáo chủ còn bắt cóc Thiên Vũ tộc, còn gạt mười mấy con Giao Long. Hắn là nhân tài trời sinh làm Thiên Ma giáo chủ, tổ sư không có nhìn lầm người. Đổi thành ta, ta không thể lừa gạt nhiều giáo chúng như vậy. Còn Lệ Thiên Hành, hắn còn không xứng chùi đít!