Chương 1:
Vào một đêm cuối thu, tôi đang ngồi bên vệ đường để livestream ăn uống thì chào đón được vị đại gia đầu tiên trong sự nghiệp.
Mặc: 【Tại sao nửa đêm streamer lại ngồi ăn uống bên vệ đường thế?】
Tôi gắp miếng bún nóng hổi, thổi một cái, thấy câu hỏi này thì không nhịn được mà bật cười.
"Tại sao ư?"
"Chẳng phải là để câu view, để thu hút sự chú ý sao?"
Khi người khác thấy tôi như vậy, họ sẽ nghĩ, ôi, một cô gái nhỏ nửa đêm ngồi ăn bên vệ đường thật đáng thương.
Cho cô ấy ít quà đi.
Mặc dù có thể người đó cũng không khá giả gì.
Nhưng internet là thế.
Cảm xúc là số một.
Khi bạn nắm bắt được cảm xúc của người khác, bạn sẽ có view.
Có view thì có tiền.
Nói xong, tôi cho một miếng bún siêu cay vào miệng.
Đói cả ngày nên ăn vào lúc này thật sự rất thỏa mãn.
Đột nhiên, người vừa hỏi tôi câu đó bất ngờ tặng tôi một món quà "Carnival".
Hiệu ứng lộng lẫy và xa hoa khiến tôi sững sờ.
Vội vàng đặt bát đũa xuống, cúi đầu cảm ơn đại ca:
"Trời ơi, cảm ơn anh trai, anh trai quá hào phóng rồi!"
Mặc: 【Ăn đồ cay như vậy vào buổi tối dạ dày chịu không nổi đâu, ăn một quả cam để giải nhiệt đi.】
Đại ca đã nói, lẽ nào không nghe?
Tôi cầm quả cam đã được bày ra trước máy quay, "Anh Mặc đợi em chút, em sẽ đi tìm dao để gọt cam ngay!"
Tôi lục tung cả túi mà vẫn không tìm thấy con dao gọt trái cây.
Tôi định dùng tay bóc, nhưng nhìn thấy bộ móng tay 699 tệ vừa làm hôm nay.
Tôi quyết định tìm cách khác.
Đã hơn mười hai giờ đêm, đường phố vắng người.
Ánh đèn đường ấm áp chiếu lên những cây bạch quả vàng rực hai bên.
Trên chiếc ghế dài bằng gỗ lim dưới gốc cây bạch quả cách đó không xa, có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi.
Với thị lực 5.2 của tôi, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy con dao nhỏ trong tay anh ta, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Trời ơi, không phải là một tên sát nhân biến thái nào đó chứ?