Mượn Dao Gọt Cam, Bị Trói Cả Đời

Chương 10:

Chương 10:
Khi cái bao đen được kéo ra, nhìn thấy Thiếu Niên, tôi bỗng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Tôi còn tưởng là tên sát nhân hàng loạt kia chứ!
Sợ đến mức khóc suốt cả đoạn đường.
Trong căn phòng u ám, Thiếu Niên tựa vào chiếc ghế sofa da, dáng vẻ lười biếng, thần sắc mệt mỏi nhìn tôi:
"Chị ơi, lại gặp nhau rồi."
Lúc này, tay tôi bị trói ngược ra sau, bị thuộc hạ của hắn ép quỳ trên mặt đất.
Tôi ngước nhìn hắn: "Cái đó... cậu nghe tôi giải thích, thật ra tôi là, là... đói bụng nên ra ngoài tìm đồ ăn, không có ý định bỏ chạy!"
Hắn thản nhiên nói: "Nói như vậy, là tôi đã không tiếp đãi chị tốt rồi."
Tôi vội lắc đầu, sợ hãi nói luyên thuyên:
"Không phải không phải, là cái bụng của tôi không hiểu chuyện, cứ đói hoài."
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đầu dao lướt qua đùi tôi, giọng điệu trêu chọc:
"Vậy thì thực hiện lời tôi đã nói trước đó, chặt tay chặt chân chị đi, nấu canh cho chị uống thế nào?"
Trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, giống như một con báo đen đang săn mồi.
"Hay là chiên xào hầm nướng?"
Tôi sợ đến mức không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng này của tôi, Thiếu Niên dường như rất hài lòng, hắn khẽ cười một tiếng:
"Người đâu, dọn món."
Dọn, dọn món?
Tôi suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm.
Cho đến khi trên bàn bày đầy đủ các món ăn ngon.
Gà quay, bò bít tết, đùi vịt, tôm hùm...
Thiếu Niên đứng dậy, đi đến bên cửa:
"Hãy tiếp đãi chị cho thật tốt, nhất định phải để chị ăn cho đã.
"Không có lệnh của tôi, không được dừng lại.
"Nếu không thì chặt tay chặt chân."
"Vâng!"
Lòng tôi thắt lại, một người đàn ông mặc vest đen lịch sự nói với tôi:
"Tiểu thư, xin mời dùng bữa."
Trong tay anh ta, cầm một con dao dài một mét.
Tôi rưng rưng nước mắt ăn.
Tôi cố tình ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, từ từ xé thịt.
Cứ như vậy, tôi ăn gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng thật sự không thể ăn thêm nữa, no đến mức muốn nôn.
Con dao lạnh lẽo vỗ vỗ vai tôi: "Ăn tiếp đi."
Tôi cắn răng ăn tiếp.
Lại trôi qua nửa tiếng, tôi no đến mức muốn chết.
"Thật sự không thể ăn thêm nữa..."
Con dao lại được giơ lên.
Tôi khóc tiếp tục ăn.
"Thôi được rồi, no chết vẫn hơn làm quỷ chết đói!"
Ăn được một lúc thì tôi ngất đi.
Tôi giả vờ đấy.
Hai tên thuộc hạ kia hoảng hốt.
"Má nó! Tiêu rồi?"
"Cô ấy không thể chết được đâu, nếu cô ấy chết thì đại ca lại không muốn sống nữa."
Đây là lời gì vậy?
Tôi còn đang băn khoăn, bỗng nhiên nghe thấy họ cung kính gọi:
"Đại ca."
Thiếu Niên đến rồi.
Hắn đi đến bên cạnh tôi, lờ đi việc tôi đang giả vờ ngất, giọng điệu thoải mái:
"Chị còn chạy nữa không?"
Tôi ôm bụng ngẩng đầu lên: "Không chạy nữa không chạy nữa, cậu quá tàn nhẫn rồi."
Hắn khẽ cười, có chút tủi thân nói:
"Không tàn nhẫn một chút, làm sao giữ chị cả đời được?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất