Chương 14:
Thiếu Niên cởi trói cho tôi, tay trái ôm Trứng Rán, tay phải kéo tôi đi.
Lạnh lùng nói: "Nếu dám kêu một tiếng, tôi sẽ giết con mèo béo này."
Trứng Rán: "..."
Tôi sợ hãi gật đầu.
Thật không may, trong thang máy lại gặp người quen.
"An Lạc đấy à, đi đâu vậy cháu?"
"Dạ... đi dạo sau bữa cơm ạ."
"Đây là bạn trai cháu à? Đẹp trai thật đấy!"
Tôi lúng túng liếc nhìn Thiếu Niên, hắn không biểu cảm.
"Không..." Tôi chưa nói hết câu, Thiếu Niên đột nhiên "ừm" một tiếng.
Sau đó mỉm cười ngọt ngào với Dì Hồ.
Dì Hồ lập tức bị chinh phục, cười toe toét: "Ôi, thằng bé này trông ngoan ngoãn quá ~ Ngoan đến mức dì muốn mang về luôn này!"
Tôi không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Nhìn chiếc xe ô tô màu đen trước mặt, tôi lại hỏi:
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hắn chống tay lên nóc xe, nghiêm túc nói: "Đi đến nơi chỉ có hai chúng ta."
"Cậu vẫn không chịu tin tôi."
"Là chị không tin tôi."
Nói xong, hắn nhét tôi vào trong xe.
Xe chạy được nửa đường, Thiếu Niên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Có lẽ là chuyện khá quan trọng, hắn bảo tài xế dừng xe.
Sau đó xuống xe.
Đi khá xa.
Tài xế cúi đầu chơi điện thoại.
Trứng Rán đang ngủ trên đùi tôi đột nhiên mở mắt, vươn vai một cái, rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Tôi vội đuổi theo.
Đợi đến khi tôi đuổi kịp Trứng Rán, chúng tôi đã chạy ra một đoạn khá xa.
Tôi theo bản năng muốn quay lại.
Rồi đột ngột dừng chân, mày ngốc à? Mày không phải bị nhốt sướng quá rồi sao?
Đã chạy được rồi, không chạy thì phí!
Nghĩ vậy, tôi ôm Trứng Rán bắt đầu chạy về phía có đèn sáng.
Con đường càng chạy càng quen thuộc, cho đến khi nhìn thấy một quán thịt nướng tôi mới nhớ ra.
Hình như đây là gần nhà Hoàng Nhã Hân.
Trời giúp tôi rồi!
Mùi thịt nướng quen thuộc kéo tôi liếc nhìn thêm hai cái, ông chủ thoăn thoắt lật xiên thịt, lau mồ hôi, rồi lại xua đuổi cậu bé đứng trước bếp nướng:
"Đi đi đi! Đừng làm bẩn hàng của tao!"
Cậu bé gầy gò, người bẩn thỉu, đôi mắt dán chặt vào xiên thịt, trông có vẻ đã đói lâu rồi.
Không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy cậu bé này, tôi lại nhớ đến Thiếu Niên.
Thiếu Niên lúc nhỏ.
Hắn nói không có ai nuôi lớn hắn, nhặt được gì trên đường thì ăn cái đó.
Thật đáng thương.
Tôi đi qua, muốn mời cậu bé một chút đồ ăn: "Em trai..."
Chưa nói hết câu, cậu bé đột ngột quay đầu lại, kinh hãi nhìn tôi một cái, rồi chạy đi mất.
Ông chủ quán thịt nướng cười: "Thằng nhóc lang thang đó tính tình kỳ quái lắm, đừng để ý, đứa nào cũng vậy thôi."
Đứa nào cũng vậy...
Đứa nào cũng không chịu tin tưởng người khác sao?
Trong chớp mắt, đầu tôi đột nhiên "ong" lên một tiếng.
Không đúng!
Mọi chuyện này quá suôn sẻ...
Một người cẩn trọng và nhạy cảm như Thiếu Niên, sao có thể không ngửi thấy lượng thuốc mê quá liều trong nước?
Sao có thể không cảm nhận được tiếng tôi xuống giường lục lọi chìa khóa?
Sao có thể tình cờ đến thế mà xuống xe nghe điện thoại mà cũng không đóng cửa xe, tài xế cũng không để ý?
Chỉ có một lời giải thích hợp lý.
Hắn là cố ý!
Cố ý cho tôi cơ hội bỏ trốn.
Hắn đang thử tôi, xem khi nào tôi mới thật sự tin tưởng hắn.
Lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hóa ra, người không thật lòng từ đầu đến cuối là tôi.