Chương 17:
Ngày hôm sau, nhìn những mảnh vải váy bị xé nát dưới sàn, cùng những vết đỏ chằng chịt trên người.
Tôi bỗng nhận ra một sự thật kinh hoàng:
Tôi đã ngủ với Thiếu Niên.
Tôi quấn chăn xuống lầu.
Thiếu Niên nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế sofa, tay cầm một cốc nước nóng bốc hơi, không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Trên chiếc cổ dài trắng ngần của anh ta, có một vết răng rất rõ.
Tôi không dám nhìn nữa, quấn chặt chăn, khẽ khàng hỏi:
“Cái… nhà anh còn quần áo con gái không?”
“Tỉnh rồi à?”
Giọng anh ta khàn khàn, giọng mũi rất nặng.
Nhìn cốc thuốc trên tay anh ta, tôi hỏi: “Anh bị cảm à?”
Anh ta đứng dậy, xách một cái túi bên cửa đưa cho tôi, giọng mũi vẫn nặng nề nói:
“Nhờ ơn chị đấy.”
“Tôi?”
“Chị tranh chăn.”
“…”
Trong túi là một chiếc váy len, mác vẫn còn.
Anh ta ho khẽ một tiếng, “Sáng nay tiện mua, không biết chị có thích không.”
Ừm… màu hồng rất rực rỡ.
Rất “đàn ông”.
Tôi cầm váy lên, mỉm cười, “Thích.”
Thiếu Niên sững lại, từ từ dời ánh mắt, cúi đầu uống thuốc.
Tôi quấn chăn mang lên lầu thay.
May mà tôi có làn da trắng, mặc lên trông cũng được, kiểu dáng cũng ổn, tôn lên vóc dáng.
Trong gương bỗng xuất hiện một bóng đen khác.
Thiếu Niên ôm tôi từ phía sau, cằm vùi vào hõm cổ tôi, trên người vẫn là mùi hương quen thuộc của đêm qua.
Hơi thở nóng hổi phả vào gáy, nhột nhột:
“Chị.
Chị đã cứu em, lại còn ngủ với em.
Không định chịu trách nhiệm với em sao?”
Nhìn tư thế thân mật trong gương, cùng khuôn mặt thanh tú đó, trong đầu bỗng hiện lên một vài hình ảnh mờ ảo của đêm qua, tôi xấu hổ vội dời mắt, đẩy anh ta ra.
“Đêm qua… anh cũng biết đấy, thuốc đã ngấm rồi.”
Thiếu Niên tủi thân, “Vậy là chị chỉ coi em là công cụ để giải tỏa sao?”
Anh ta giữ chặt vai tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh ta:
“Đêm qua em đương nhiên biết là do thuốc ngấm, em sợ chị hối hận nên đã ngăn chị rất nhiều lần, nhưng chị vẫn cứ chui vào lòng em, cọ vào cằm em, phát ra tiếng rên ư ử như mèo con.
Em hỏi chị, ‘Chị không sợ em nữa sao?’
Em đã nghĩ chị sẽ bịa ra lời nói dối nào để dỗ dành em.
Nhưng mắt chị chỉ ướt sũng, mặt đỏ bừng nhìn em nói, ‘Không sợ anh, em yêu anh’, nói xong thì hôn ngấu nghiến em.
Tôi xấu hổ lấy tay che mặt, “Đừng nói nữa…”
Anh ta càng nói càng hăng, kéo tay tôi lại:
“Em lại hỏi, ‘Em là ai’
Chị chỉ đòi hôn chứ không trả lời.
Em phải gỡ chị ra khỏi người em như gỡ miếng cao dán vậy.
Em lại hỏi chị, em là ai.
Mất cảm giác an toàn, chị cứ thế òa khóc, còn nói ‘ghét anh’
Em hỏi, ‘Ghét ai?’
‘Anh…’
‘Anh là ai?’
Rồi chị tự mình nói ra tên em, em mới gạt bỏ mọi lo lắng mà đưa chị trở về.”
Ánh mắt Thiếu Niên như đang nhìn con mồi, giọng nói trầm thấp đầy dục vọng:
“Chị, đêm qua chúng ta đã làm chuyện thân mật nhất trên đời.”
Tôi ngồi thụp xuống sàn, ôm đầu:
“Đừng nói nữa ông ơi, tôi sợ anh rồi…
Tôi, tôi nấu cơm cho anh ăn nhé?”
Chuyện lãng mạn nhất tôi có thể nghĩ ra, chỉ có nấu ăn thôi.