Chương 19:
Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.
Du Ninh mặc cảnh phục, ngồi đối diện tôi:
“Chúng tôi nghi ngờ, nghi phạm có thể là cùng một người với kẻ đã bắt cóc cô.
Vì vậy An Lạc, nhất định phải nói cho chúng tôi tất cả chi tiết về người đó, ngoại hình có nhìn rõ không, sau khi bắt cóc cô, hắn đã làm gì cô, và cô đã trốn thoát bằng cách nào?”
Đầu óc tôi ong ong, không nói được một lời nào.
“Được rồi, lão Du.”
Lục Nhiên và Hoàng Nhã Hân mở cửa bước vào.
“Bỏ cái mặt hầm hầm đó đi, đâu phải đang thẩm vấn tội phạm, xem làm người ta sợ kìa.”
Hoàng Nhã Hân ôm tôi òa khóc, “Xin lỗi An Lạc, tối hôm đó cậu nói bị bắt cóc, tớ còn tưởng cậu nói đùa nên không để tâm, lẽ ra tớ nên chú ý đến cậu hơn, xin lỗi, xin lỗi…”
“Tớ không sao, tớ vẫn khỏe mạnh mà.”
Ngày hôm đó tôi thật bận rộn.
Bận trả lời thẩm vấn của Lục Nhiên.
Bận an ủi Hoàng Nhã Hân.
Bận… suy nghĩ xem phải giải thích với Thiếu Niên như thế nào.
Ba ngày sau, kẻ sát hại gã đàn ông béo đã bị bắt.
Là kẻ thù đến trả thù.
Cố tình bắt chước tên sát nhân hàng loạt đang nổi gần đây, để đổ tội.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Cuối cùng vẫn bị bắt.
Không phải Thiếu Niên là tốt rồi.
Cuộc sống dường như lại trở về yên bình.
Sau ngày hôm đó, Thiếu Niên không đến tìm tôi nữa.
Tôi làm lại nghề cũ, một mình ngồi bên lề đường rất muộn để livestream ăn uống.
Trước đây, tôi muốn thu hút sự chú ý, có được nhiều người theo dõi.
Giờ tôi chỉ muốn chờ một người.
Ngừng cập nhật quá lâu, lượng người theo dõi không tốt lắm.
Chỉ có hơn chục người xem livestream.
Vài người theo dõi cũ vẫn hoạt động:
【Đã muộn rồi, An Lạc về đi thôi.】
【Đã khuya thế này, con gái một mình phải cẩn thận đấy.】
【Mọi người đã xem tin tức chưa?】
Lời nhắc nhở của người hâm mộ khiến tôi chợt nhớ đến tên sát nhân hàng loạt mà Du Ninh đã nói.
Nhìn đồng hồ, hơn một giờ sáng.
Thời gian cũng gần đến rồi.
“Vậy tôi xin phép dừng livestream ở đây nhé mọi người, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Khoảnh khắc màn hình tắt, một bóng người đen hiện rõ trong màn hình tối đen phía sau tôi.
Đứng đó một cách âm u.
Sợ đến mức tôi quay phắt người lại.
Là một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp, không nhìn rõ mặt.
Chiều cao, thân hình và cách ăn mặc của anh ta quá giống Thiếu Niên.
Cứ như đúc vậy.
Nhưng dường như cũng có chỗ nào đó không giống.
Tôi có chút sợ hãi, lùi lại hai bước và dè dặt hỏi:
“Thiếu… Thiếu Niên à?”
Người đó dừng lại một chút, rồi từ từ gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp nói gì, người đó từ từ tiến lại gần, khoảnh khắc vành mũ lưỡi trai được kéo lên.
Là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác.