Mượn Dao Gọt Cam, Bị Trói Cả Đời

Chương 23:

Chương 23:
Nửa tháng sau tôi xuất viện.
Trong thời gian đó, Thiếu Niên chưa một lần nào đến thăm.
Hôm đó, Hoàng Nhã Hân đẩy tôi ra công viên đi dạo.
"Chết thật! Tớ quên mang điện thoại rồi!"
"Cái này mà cũng quên được à?"
Cô ấy vỗ vỗ đầu tôi, "Cậu đợi tớ ở đây một lát, tớ về lấy điện thoại."
Công viên mùa thu, cây ngô đồng lá đã chuyển vàng, gió thu mát mẻ.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn, một đôi tay đột nhiên đặt lên vai tôi.
Bàn tay này trắng trẻo cân đối, thon dài và mạnh mẽ, rất đẹp.
"Thiếu Niên?"
"Chị ơi, là em."
Cậu đẩy xe lăn của tôi đi dọc bờ sông, "Vết thương đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi."
Vừa dứt lời, cậu dừng lại, quay xe lăn lại, quỳ xuống trước mặt tôi, ánh mắt tinh tế nhìn tôi:
"Chị ơi, có phải chị vẫn nợ em một lời giải thích không?
"Nếu không nói rõ, bây giờ em sẽ lại trói chị về đấy."
Tôi nhìn cậu với vẻ vừa giận vừa thương, nhéo một cái vào má cậu:
"Chị cảnh cáo em, đừng có lên cơn nữa.
"Em không nhốt chị, làm sao chị chạy được?"
Cậu cụp mắt xuống, tủi thân nói:
"Không nhốt nhỡ chị lại chạy đi thì sao? Giống như hôm đó ấy."
Tôi ôm mặt cậu, nghiêm túc nói:
"Lần trước đúng là chị sai rồi, huề nhau nhé.
"Thiếu Niên, cho em một cơ hội, theo đuổi chị lại từ đầu."
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, dưới ánh nắng thu, con ngươi phản chiếu ánh hổ phách.
Cậu chậm rãi nói:
"Đã ngủ với nhau rồi mà còn phải theo đuổi nữa à?"
Tôi phun ra một ngụm máu, "Đồ đàn ông tồi!"
"Ai tồi? Chính chị là người phủi tay không nhận người đấy."
"Vậy em còn muốn kéo chị chết cùng nữa cơ mà!"
"Bây giờ chị không đang sống khỏe mạnh à?"
"Không phải thằng em ngu ngốc của em thì chị đã luôn sống khỏe mạnh rồi!"
Thiếu Niên: "..."
"Cậu ở đây à!" Hoàng Nhã Hân vừa khóc vừa cười nói, "Tớ cứ tưởng cậu lại mất tích rồi."
Thiếu Niên đứng dậy, cười lịch sự:
"Chào cậu."
Hoàng Nhã Hân hưng phấn chớp mắt, "Ngoài lần ở bệnh viện ra, đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu đấy!"
Thiếu Niên: "Một thời gian trước em bận."
"Một thời gian trước tôi cũng bận." Lục Nhiên không biết từ lúc nào đã đi tới, "Nhưng tôi vẫn kiên trì nghiên cứu thực đơn và nấu ăn cho Tiểu An Lạc mỗi ngày. Khó khăn lắm mới từ xanh xao nhợt nhạt nuôi thành hồng hào như bây giờ đấy."
Lục Nhiên đẩy xe lăn của tôi, nửa đùa nửa thật nói:
"Tiểu An Lạc à, đàn ông tốt như tôi không còn nhiều đâu, phải biết trân trọng nhé."
Tôi cười mà không nói gì.
Không dám nói gì.
Nhìn Thiếu Niên mặt đen lại, Hoàng Nhã Hân cẩn thận hỏi:
"Cái đó... có muốn đi dạo cùng không?"
"Không cần."
Cậu liếc Lục Nhiên một cái lạnh lùng, tự tin như đã thắng cuộc:
"Chờ tôi theo đuổi được cô ấy rồi hẵng nói."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất