Chương 3:
Mềm không được thì cứng.
Tôi khoanh tay, không diễn nữa:
"E hèm, vậy thì thế này nhé, tôi cho anh tiền."
Tôi suy nghĩ một lát, "Ba tệ, được không?"
Người đàn ông im lặng.
"Ba tệ rưỡi?"
Anh ta vẫn không có phản ứng.
"Năm tệ! Không thể hơn được nữa!"
Anh ta im lặng một lát, cuối cùng cũng nói chuyện:
"Ngày mai ăn thì sẽ chết sao?"
"Tôi đang livestream mà đại ca, khó khăn lắm tôi mới có chút view với một đại gia, người ta lại muốn xem tôi ăn cam."
"Thế thì liên quan gì đến tôi?"
"Nhưng tôi không có dao để gọt cam, bỏ tiền ra mà anh cũng không cho mượn!"
"Tôi không muốn cho mượn."
"Anh!" Tôi chống nạnh, "Vậy nửa đêm anh cầm dao ngồi đây làm gì? Chẳng lẽ anh muốn giết người?"
Miệng nhanh hơn não.
Vừa nói ra, tôi vội vàng che miệng lại.
Ánh mắt u ám của người đàn ông đột nhiên nhìn sang.
Anh ta cầm con dao, từ từ đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười:
"Em đoán đúng rồi."
Tôi cảm thấy toàn thân máu lạnh.
Tay tôi mất hết sức lực, máy quay rơi xuống đất.
"Đừng, đừng lại gần..."
Chân nặng trĩu như đổ chì, vừa cố sức thì tôi đã ngã xuống đất, cái bóng cao lớn, thon dài kia từ từ tiến lại gần, che khuất tất cả ánh sáng.
"A a a a a a——"
Tôi la hét và đá loạn xạ trên mặt đất một lúc.
Và rồi, không có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi sững sờ, mở mắt ra nhìn.
Người đàn ông đã ngã xuống đất từ lúc nào không hay.
Cổ tay anh ta có một vết cắt lớn, máu tươi trên cổ tay trắng bệch của anh ta trông đặc biệt chói mắt.
Chính là con dao nhỏ trong tay anh ta đã rạch.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có những cơn gió lạnh lùa qua.
Nói cách khác, anh ta tự rạch cổ tay mình?
Người anh ta muốn giết, là chính mình?