Từ Tư Uyển buồn cười nhìn nàng ta, nâng người, tùy ý để nàng ta đặt đệm hương bồ, còn vui vẻ cảm tạ ý tốt của nàng ta.
Không bao lâu, vấn an trong điện cũng tan.
Các phi tần lục tục rời đi, khi đi ngang qua nàng không ai dám nhìn, chỉ cúi đầu hành lễ.
Từ Tư Yên đương nhiên không sợ nàng, ra ngoài liền đến bên cạnh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng: "Trời đang lạnh, tỷ tỷ dù muốn đối đầu với hoàng hậu thì cũng đừng tự hại chính mình."
Từ Tư Uyển cười nhìn đệm hương bồ rắn chắc: "Không sao."
Lúc này Oánh phi cũng ra, nàng hào hứng cười nói: "Lát nữa ta định đi gặp bệ hạ, có chuyện gì mới kể ngài ấy nghe không đây?"
Từ Tư Uyển ngầm hiểu, chỉ nói: "Hiềm khích giữa muội và hoàng hậu bệ hạ cũng biết, tỷ tỷ nói chuyện nhớ lựa lời."
"Yên tâm đi." Oánh phi vẫy tay phân phó cung nhân, "Đi chuẩn bị bộ liễn cho bổn cung, đã lâu rồi không gặp bệ hạ, hôm nay không thể không đi."
Trong chính điện, mọi người đã cáo lui hoàng hậu vẫn ngồi yên một chỗ.
Nàng ta ngồi ở phượng tòa bao năm, chính tại vị trí này vô số lần nàng ta nhìn phi tần quỳ gối ở bên ngoài, hoặc là bị phạt quỳ, hoặc là vấn an.
Chỉ có lần này, người quỳ gối bên ngoài khiến nàng ta sợ hãi như vậy.
Không biết có phải do bị bệnh hay không, hoàng hậu bỗng cảm thấy hết sức bất lực.
Thính Cầm xem mặt đoán ý, nhẹ giọng khuyên: "Nương nương, Thiến phi cũng đã quỳ rồi, hay là cho ả về đi."
Mỗi một chữ đều lộ sự sợ hãi.
Dịch Kỳ cũng nói: "Đúng vậy, nương nương, Oánh phi mới nói...!Nói sẽ qua Thanh Lương Điện."
Hai sủng phi đứng cùng chiến tuyến nhằm vào người làm hoàng hậu này.
Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, nghiến răng: "Không phải bổn cung phạt ả, là tự ả muốn quỳ, vậy cứ để ả quỳ đi.
Cho dù quỳ phế đi đôi chân, bệ hạ cũng sẽ không phế bổn cung!"
Câu cuối cùng nàng ta bất giác cao giọng như đang đe dọa Từ Tư Uyển, lại để lộ tâm trạng miệng cọp gan thỏ.
Từ Tư Uyển quỳ gối bên ngoài quan sát nàng ta.
Hai người cách nhau mấy trượng, nàng quỳ ở đó bị bóng của mái hiên che khuất.
Rõ ràng hoàng hậu không nhìn rõ sắc mặt nàng nhưng lại có cảm giác nàng đang nhìn con mồi của mình.
Thanh Lương Điện.
Đã quyết định hòa đàm với Nhược Mạc Nhĩ, gần đây các triều thần ngày ngày đều tới Thanh Lương Điện nghị sự.
Lúc Oánh phi tới trong điện đang bận rộn, nàng chỉ đành đợi một lúc.
Chờ tất cả triều thần rời đi, nàng mới đi vào, hoàng đế vừa nghị sự mệt mỏi đang uống trà nghỉ ngơi, thấy nàng tới liền cười: "Mấy hôm không thấy nàng đến rồi."
"Còn trách thần thiếp không đến?" Oánh phi hờn dỗi, "Rõ ràng là bệ hạ vừa gặp lại Thiến muội muội liền bỏ mặc người ta.
Mấy hôm nay ngoại trừ Thiến muội muội bệ hạ có gặp ai không?"
"Sao hả? Ghen à?"
"Thần thiếp cũng thích Thiến muội muội, không thèm ghen với nàng ấy."
Dứt lời, Oánh phi thản nhiên ngồi bên ngự án.
Tư thế lười biếng này cả hậu cung chỉ có mình nàng có, hoàng đế cũng đã quen, vẫn tiếp tục hảm trà, không nói nữa.
Oánh phi nói: "Hôm nay thần thiếp vốn định đến chỗ Thiến muội muội tâm sự nhưng không được rồi, cho nên mới tới tìm bệ hạ."
Hoàng đế hiếu kỳ: "Sao lại không được?"
Oánh phi mím môi, oán than: "Hoàng hậu nương nương muốn lập uy, hiện đang phạt quỳ Thiến muội muội ở trước Phượng Hoàng Điện."
Còn chưa hết câu, hoàng đế đã đứng bật dậy.
Oánh phi đoán được hắn sẽ đau lòng, nhưng không ngờ hắn lại có phản ứng mạnh như vậy, không khỏi kinh ngạc.
Hoàng đế thấy nàng kinh ngạc cũng biết mình thất thố, theo bản năng ho một tiếng, thu cảm xúc lại: "Sao lại thế?"
Oánh phi chậm rãi nói: "Tống thị ở lãnh cung qua đời hai ngày trước.
Tuy Thiến muội muội có xích mích với ả ta nhưng niệm tình ả là mẫu thân của Tứ hoàng tử, hôm nay lúc vấn an thuận tiện xin ân điển với hoàng hậu nương nương truy phong cho Tống thị, hạ táng cũng có thể diện một chút.
Nhưng hoàng hậu nương nương..." Oách phi cười bật lực, "Có lẽ bệnh quá nên hồ đồ, vậy mà nói Thiến muội muội đuổi tận giết tuyệt."
Hoàng đế cau mày: "Hoang đường!"
Oánh phi nói tiếp: "Đúng vậy.
Sau đó không khỏi co chút tranh chấp, phi tần lục cung đều chứng kiến, Thiến muội muội sợ mâu thuẫn ngày càng lớn, chỉ đành lấy đạo lý phi thiếp mình nên tuân thủ ra, nói không nên chọc giận hoàng hậu nương nương, tự xin ra ngoài điện phạt quỳ.
Theo thần thiếp thấy Thiến muội muội muốn cho hoàng hậu nương nương bậc thang.
Muội muội đã nhường nhịn đến mức này, hoàng hậu nương nương cũng nên khách sáo cho qua, giữa hậu phi nên hòa thuận mới đúng.
Ai ngờ hoàng hậu nương nương thật sự bắt muội ấy ra ngoài quỳ, để nhiều tỷ muội nhìn như vậy đúng là không hề cho Thiến muội muội mặt mũi."
Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng trầm theo lời nàng nói, chờ Oánh phi nói xong, hắn nói ngay: "Vương Kính Trung, mau qua Phượng Hoàng Điện đón A Uyển tới đây."
"Vâng." Vương Kính Trung khom người hành lễ, vội lui xuống.
Oánh phi không ngăn cản, chỉ ưu tư nói: "Thần thiếp vốn định bảo bệ hạ đi khuyên hoàng hậu nương nương, nếu bệ hạ trực tiếp đưa người về như thế, chỉ sợ hoàng hậu nương nương càng không vui."
Lời khuyên của Oánh phi ngược lại khiến hoàng đế cau mày: "Nàng ta có không vui thì cũng không thể tùy ý trút giận lên phi tần như vậy." Dứt lời, hắn gọi hai hoạn quan vào, phân phó, "Đến Phi Hương Điện đưa công chúa đến đây, sau đó phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa trưa theo khẩu vị của Thiến phi và công chúa."
"Vâng." Hai hoạn quan lập tức đi làm việc.
Oánh phi cảm thấy nên cáo lui rồi.
Cẩn thận nghĩ, mấy ngày không gặp hoàng đế cũng không sao, nhưng được thưởng lại hơi ít, cho nên nàng mở lời: "Bệ hạ, lần này thần thiếp có được tính là giúp được một việc không?"
Hoàng đế vừa ngồi xuống, thấy nàng như vậy, không nhịn được mà bật cười: "Tính."
"Vậy..." Oánh phi nhìn hắn, "Thần thiếp nghe nói trong cung mới nhập ít hạt kha tử (*) mới, là thành ý Nhược Mạc Nhĩ đưa tới để biểu đạt thành ý hòa đàm..."
Không đợi nàng nói hết, hoàng đế đã gõ nhẹ trán nàng: "Nhược Mạc Nhĩ vì cầu thú công chúa, trẫm định thêm của hồi môn cho Giai Dĩnh."
"À..." Oánh phi rầu rĩ thở dài.
Dù thế nào nàng cũng không thể giành giật của hồi môn của tiểu bối, đặc biệt là tiểu bối phải đi hòa thân xa.
Vì thế nàng lại than thở một tiếng, buồn bã hành lễ: "Vậy thần thiếp cáo lui."
Hoàng đế bật cười: "Thật ra vẫn còn phỉ thúy, lát nữa sẽ sai người đưa cho chỗ nàng."
Oánh phi lập tức tươi cười rạng rỡ, lấy lại tinh thần, uốn gối: "Tạ bệ hạ."
Hành lễ xong, nàng vui vẻ rời đi, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu khi nãy.
Hoàng đế bất lực lắc đầu, ánh mắt vừa dời đi, đúng lúc chạm vào quyển tấu chương trên bàn, ý cười lập tức phai nhạt.
Là tấu chương của ngự sử mắng A Uyển.
Đây vốn không phải chuyện lớn gì, tuy khiến người ta phiền lòng nhưng về tình cảm vẫn có thể tha thứ.
Dù gì đón Thiến phi từ lãnh cung ra theo quy củ là hắn đuối lý, chẳng trách quần thần bất mãn.
Nhưng hai ngày nay hắn lại nghe nói phong ba này có liên quan tới hoàng trưởng tử.
...
Phượng Hoàng Điện.
Hoàng hậu ép bản thân phải bình tĩnh lại cuối cùng cũng về tẩm điện, mặc kệ Từ Tư Uyển.
Một khắc sau, bên ngoài có chút động tĩnh, hoàng hậu ngước mắt, Thính Cầm hiểu ý, lập tức ra ngoài xem.
Thính Cầm vốn lo Thiến phi quỳ bên ngoài gặp vấn đề gì, nhưng đến chính điện lại thấy Vương Kính Trung tự mình dìu Thiến phi đi.
Nàng ta cứng đờ, vội quay lại tẩm điện bẩm tấu.
Hoàng hậu sửng sốt: "Cứ đi như vậy? Không nói gì cả?"
"...!Vâng." Thính Cầm nhíu mày, "Lúc nô tỳ ra ngoài, bọn họ đã rời đi mấy bước."
Cả người hoàng hậu như không còn sức lực.
Về tẩm điện, nàng ta cứ suy nghĩ mãi, nghĩ hoàng đế ở Thanh Lương Điện sẽ tức giận thế nào, nghĩ hoàng đế sẽ quay đây nổi trận lôi đình với mình ra sao, sau đó là nghĩ bản thân nên bản phác thế nào.
Nhưng nàng ta không ngờ hoàng đế chỉ phái một người trực tiếp tới đón Thiến phi đi.
Đối với một hoàng hậu mà nói, so với chọc giận thánh nhan, có lẽ chỉ có bị hoàng đế phớt lờ là đáng sợ nhất.
Điều này có nghĩa hắn đã hoàn toàn mặc kệ nàng ta, không cho nàng ta mặt mũi, ngay cả cơ hội để nàng ta thương lượng cũng không có, sự tồn tại của nàng ta đã không đáng để hắn nhìn dù chỉ một cái.
Cảm giác này khiến hoàng hậu rét run.
Nàng ta biết sức khỏe mình không tốt, không còn bao nhiêu thời gian.
Chuyện Nguyên Giác được lập trữ vẫn chưa chắc chắn, nàng ta không dám tưởng tượng nếu mình cứ buông tay nhân gian như thế, Thiến phi sẽ nắm giữ hậu cung thế nào, từng bước chèn ép nhi tử của nàng ta đến không có chỗ dung thân ra sao.
Nàng ta đột nhiên cảm thấy nước cờ kia không thể không đi rồi.
Nàng ta đã chuẩn bị rất lâu nhưng không hề động vào.
Thứ nhất là lấy đại cục làm trọng, thứ hai là vì mặt mũi của hoàng gia.
Nhưng hiện tại hoàng đế đã không cho nàng ta mặt mũi, chiến sự với Nhược Mạc Nhĩ lại sắp kết thúc, nàng ta không cần bận tâm nhiều như vậy.
Chỉ cần việc hòa đàm xong, nàng ta có thể đi nước cờ kia.
Đến lúc đó hoàng đế có thích Thiến phi bao nhiêu cũng sẽ nổi giận.
Nàng ta phải khiến Thiến phi mãi mãi không có chỗ xoay người, giúp Nguyên Giác an ổn bước vào Đông Cung.
Chỉ cần Nguyên Giác có thể kế thừa đại thống, nàng ta không cần quan tâm gì cả.
Nữ nhân hậu cung tính kế nhau còn không phải vì những thứ này sao?
Nàng ta biết thứ Thiến phi muốn cũng chỉ có nó.
Chỉ tiếc Thiến phi vô phúc, được sủng ái đến giờ vẫn chưa thể sinh hoàng tử, Nhị hoàng tử lại là bức tường không chống đỡ được.
Ngày lành của Thiến phi chú định không còn bao nhiêu nữa.
...
Thanh Lương Điện.
Từ Tư Uyển vừa vào liền thấy Niệm Quân đang buồn bã ỉu xìu dù hoàng đế đang cầm trống nhỏ dỗ nó.
Cho đến khi thấy Từ Tư Uyển, trên khuôn mặt nhỏ của hài tử mới nở nụ cười, lập tức chạy như bay qua: "Mẫu phi!"
"Niệm Niệm." Từ Tư Uyển bế nó lên.
Hoàng đế cũng đứng dậy, hậm hực cười nói: "Niệm Niệm vẫn thân với nàng hơn, chỉ cần nàng ở đây nó sẽ vui, không giống trẫm, dù có nỗ lực thế nào cũng không dỗ nó cười được."
"Niệm Niệm của chúng ta nào khó dỗ như vậy." Từ Tư Uyển liếc nhìn cái trống trong tay hắn, "Niệm Niệm đã ba tuổi, đương nhiên không thích thứ này.
Lúc nó ba tháng nếu bệ hạ lấy cái này ra nó chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm."
Hắn bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra ở độ tuổi này của Niệm Niệm sẽ không còn thích món đồ đơn giản đó nữa.
Tính ra thật nực cười.
Nếu hắn chỉ có một hài tử là Niệm Quân, trước đây chưa từng gặp nhau, không biết nó thích cái gì về tình cảm có thể tha thứ, mà dáng vẻ vụng về lấy lòng cũng sẽ trở nên đáng yêu.
Nhưng ngoại trừ Niệm Quân hắn rõ ràng còn có bốn con trai hai con gái vẫn không biết tâm tư của hài tử ba tuổi thế nào, vừa nhìn là biết hắn không mấy quan tâm mấy hài tử kia.
Từ Tư Uyển không khỏi trào phúng, có người cha như hắn, thảo nào Niệm Quân với hắn không thân.
Nàng ngồi xuống, hắn ngồi bên cạnh nàng, cách nàng một cái bàn trà nho nhỏ, mắt nhìn đầu gối nàng, căm giận: "Lần sau hoàng hậu còn làm nàng ủy khuất như vậy, nàng không cần quan tâm nàng ta, cứ trực tiếp tới tìm trẫm."
Từ Tư Uyển thở dài lắc đầu: "Thần thiếp vốn cũng không muốn chịu thiệt như vậy, chỉ là phi tần lục cung đều đang nhìn, thần thiếp chỉ sợ chống đối không chỉ không cho hoàng hậu mặt mũi, mà còn ảnh hưởng tới bệ hạ.
Nàng ta dù gì cũng là nhất quốc chi mẫu, là thê tử của bệ hạ."
Nghe nàng dịu dàng giải thích, sắc mặt hắn càng lạnh hơn: "Trẫm không có thê tử âm độc khắc nghiệt như vậy!"
"Bệ hạ đừng giận." Nàng khẽ cười, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, "Có một số việc gù bệ hạ không nói thì vẫn truyền tới tai thần thiếp.
Thần thiếp không muốn làm bệ hạ khó xử, thà nhường nhịn hoàng hậu nương nương nhiều hơn."
"Nàng nghe nói cái gì?"
Từ Tư Uyển cúi đầu: "Văn võ bá quan dâng tấu mắng chửi thần thiếp, thần thiếp cũng biết chút ít.
Một phế phi ở lãnh cung được sắc phong lần nữa vốn không hợp quy củ, bệ hạ vì thần thiếp mà làm trái tổ chế, bọn họ cũng vì suy nghĩ cho danh tiếng của bệ hạ, thần thiếp không trách họ."
Lời này của nàng càng khiến hắn buồn bực.
Các triều thần dâng tấu có thể vì danh dự của hắn, việc nàng nhẫn nhịn cũng vì danh dự của hắn.
Nhưng lại có kẻ làm lớn mọi việc, quả thật không quan tâm đến danh dự của hắn.
Kẻ này là ai không cần Từ Tư Uyển chỉ ra, tự hắn cũng biết.
Nàng thong dong tự nhiên nhìn bốn phía rồi quay đầu nhìn hắn: "Bệ hạ không đón Nguyên Tranh cũng đến sao?"
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, che giấu sự bất công của mình: "Canh giờ này chắc Nguyên Tranh đang đọc sách, trẫm không muốn làm phiền nó."
"À." Từ Tư Uyển gật đầu.
Hắn lại nói: "Trẫm nghĩ kỹ rồi, chờ hết năm, đại tang trăm ngày của mẫu hậu qua, sẽ nhân dịp ăn tết sắc phong nàng làm quý phi, làm một sách lễ vẻ vang.
Chờ hoàn thành sách lễ, trẫm sẽ hạ ý chỉ trao quyền quản lý lục cung cho nàng, đúng lúc phượng thể hoàng hậu bất an, cứ để nàng ta tĩnh dưỡng đi, có điều..." Hắn dừng một chút, "Nàng sẽ rất vất vả."
"Không sao." Từ Tư Uyển cười, "Nếu là trước đây, thần thiếp chỉ muốn lười biếng, nhưng trải qua việc hôm nay rồi thần thiếp mới thấy trong tay có chút quyền không có gì không tốt.
Nhưng thần thiếp chưa từng xử lý cung vụ, đến lúc đó nếu không làm được tốt, bệ hạ đừng giận thần thiếp."
"Đương nhiên không rồi." Hắn bị nàng chọc cười, hào phóng nói, "Nếu nàng có vấn đề không biết giải quyết, trẫm dạy nàng, đúng lúc có thể khóa chặt nàng bên cạnh trẫm, trẫm ước còn không được."
Từ Tư Uyển oán trách trừng mắt: "Bệ hạ nói cứ như bình thường thần thiếp lãnh đạm với bệ hạ lắm vậy!"
Hoàng đế bật cười, lắc đầu nhìn về phía ngự án.
Gần đây hắn luôn muốn dành nhiều thời gian ở bên nàng, lại có chính vụ không thể trì hoãn.
Hắn bất lực than thở: "Trẫm bận trước."
"Vâng." Từ Tư Uyển gật đầu, để hắn đi.
Nửa ngày sau đó khá nhẹ nhàng vui vẻ, Từ Tư Uyển cùng Niệm Quân ở Thanh Lương Điện dùng bữa trưa với hoàng đế rồi ngủ trưa.
Buổi chiều hoàng đế tiếp tục bận rộn chuyện của mình, nàng ngồi trong tẩm điện chơi cùng Niệm Quân.
Nghĩ đến chuyện vui ở Phượng Hoàng Điện buổi sáng, bầu không khí này càng có vẻ trân quý, thật giống như nơi này của hắn mới là "nhà" có thể che mưa chắn gió cho nàng, giúp nàng ngăn cản tất cả đả kích ngấm ngầm hay công khai ngoài kia.
Cảm giác này với nàng tất nhiên là giả, nhưng với hắn lại là thật.
Nàng biết hắn sẽ hưởng thụ giây phút này, cũng vì hưởng thu khoảnh khắc này mới càng bảo vệ và thiên vị nàng.
Ba tháng kế tiếp, hậu cung trông có vẻ bình tĩnh nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt.
Từ Tư Uyển gần như chuyên sủng, chỉ khi nàng tới nguyệt tín các phi tần mới có cơ hội hầu giá, hơn nữa hoàng đế đang bận rộn chuyện hai nước hòa đàm, khi thân mình nàng không dễ chịu, đa phần hắn cũng lười gặp người khác.
Phi tần lục cung đương nhiên đố kỵ, nhưng nàng quá nổi bật, các nàng có đố kỵ cũng không dám nhằm vào nàng, chỉ dám đấu với những tiểu phi tần không tên tuổi.
Trong vòng ba tháng, hậu cung có hai người bị giáng vị, một người vào lãnh cung.
Còn một vị tài nhân không vui với hoàng đế, hai ngày liên tiếp đều đi thăm Khác phi, lén lút bỏ thêm thuốc an thần vào đồ ăn của Khác phi, sau khi sự việc bị phát hiện liền bị người của hoàng hậu áp giải đến Cung Chính Tư, đánh gãy hai chân.
Hai chân bị gãy, tương lai chẳng còn gì.
Từ Tư Uyển nghe nói vị tài nhân kia nằm liệt trên giường ba ngày chẳng khác nào người chết.
Oánh phi nghe xong chỉ nói: "Đánh gãy chân cũng không oan! Vì Giai Dĩnh sắp gả đi bệ hạ mới thường xuyên tới chỗ Khác phi tỷ tỷ, ả ta còn ghen tỵ, vì chút ân sủng mà làm ra chuyện ngốc như vậy."
"Ai nói chuyện lần này không có tác dụng?" Từ Tư Uyển khẽ cười, "Hậu cung gần đây chướng khí mù mịt, cũng phải xảy ra chút chuyện cho triều thần biết, nếu không bọn họ ngày ngày mắng ta là yêu phi, cũng không nhìn xem người ngồi ở phượng vị kia cũng không ra gì."
"Có đạo lý.
Lễ thượng vãng lai mà, nhi tử của ả làm ra chuyện tốt, chúng ta cũng phải cho ả lĩnh giáo một chút."
Sau thời gian đó, trong cung vì ăn Tết mà trở nên lu bù.
Từ lúc thành giá hồi cung, sáu thượng cung đều bận tối mày tối mặt.
Mùng ba tháng giêng, Từ Tư Uyển thụ phong quý phi, sách lễ kéo dài từ nắng sớm mờ mờ đến chiều hôm buông xuống.
Mùng năm tháng giêng, hoàng đế hạ chỉ ban cho Thiến quý phi quyền quản lý lục cung, lý do là để hoàng hậu an tâm tĩnh dưỡng.
Mười sáu tháng giếng, Đại công chúa Giai Dĩnh thụ phong Ninh An công chúa, hòa thân với Nhược Mạc Nhĩ.
Mẫu thân Khác phi được gia phong Khác quý phi, muội muội Giai Duyệt thụ phong Ninh Nhạc công chúa.
Hoàng đế vốn không định làm lớn sách lễ Khác quý phi và Ninh Nhạc công chúa vì quốc khố trống rỗng, Từ Tư Uyển tất nhiên khuyên hắn một hồi, lý do là vì xoa dịu nỗi khổ gả nữ nhi đi xa của Khác phi.
Mà hoàng đế đã dần quen với việc ngoan ngoãn phục tùng nàng, đương nhiên đồng ý.
Vì thế cuối tháng giêng lại có một sách lễ quý phi khiến mọi người chú ý, cùng ngày còn có công chúa thụ phong, khí thế hơn hơn ngày Từ Tư Uyển thụ phong, gần hai trăm vạn lượng bạc trắng cứ thế như nước chảy hoa trôi ra ngoài.
Từ Tư Uyển nghĩ, thời điểm lại có người khởi binh tạo phản, triều đình sẽ càng khó trấn áp.
Mọi thứ trong cung đều tùy tâm sở dục, cung quyền đã nắm hơn phân nửa trong tay.
Nhân lúc hoàng hậu ốc còn không mang nổi mình, nàng cuối cùng cũng có chút thời gian xử lý việc riêng.
...
Tháng hai, Sở Thư Nguyệt đang làm nữ hồng trong phòng, Anh Đào ở bên giúp nàng xử lý sợi tơ.
Từ Tư Uyển chưa bao giờ thích tra tấn người khác, từ khi các nàng về bên cạnh Từ Tư Uyển, ngày tháng vô cùng nhẹ nhàng.
Chưa đầy nửa năm, chủ tớ hai người đều đẫy đà lên.
Thỉnh thoảng Từ Tư Uyển cũng sẽ ban thưởng xiêm y trang sức, Sở Thư Nguyệt chọn một vài món đưa cho Anh Đào, để nàng ấy tích cóp làm của hồi môn.
Vì đang là mùa xuân, hai người đều trang điểm rạng ngời.
Có điều từ ba ngày trước khi Đường Du tới nói chuyện, các nàng đều có chút tâm sự.
Gần trưa, người của bếp nhỏ tới, người đưa đồ ăn cho các nàng luôn là tiểu nha đầu cửa, còn chưa vào cửa đã ở bên ngoài gọi: "Nương tử, nô tỳ tới đưa a giao cho nương tử."
Không cần Sở Thư Nguyệt nói nhiều, Anh Đào liền đáp: "Tới đây!" Nói rồi nàng ra ngoài mang chén a giao vào phòng, đặt trên bàn trong tầm tay của Sở Thư Nguyệt.
Nàng đã ăn a giao này gần nửa năm, trong lòng biết trong này chắc có thêm gì đó, nhưng a giao quả thật vô cùng bổ dưỡng.
Vì thế hôm nay Sở Thư Nguyệt cũng không hề băn khoăn, bưng chén lên định dùng, nhưng Anh Đào lại căng thẳng ngăn cản: "Nương tử..."
"Hả?" Sở Thư Nguyệt ngước mắt.
Anh Đào nhấp môi: "Đường công công nói...!Chính là hôm nay."
"Ta biết." Sở Thư Nguyệt nhìn Anh Đào, "Sao hả? Ngươi không muốn ta giúp Thiến quý phi à?"
"Nô tỳ không dám!" Anh Đào vội lắc đầu, lo lắng nói, "Nô tỳ chỉ sợ người xảy ra chuyện.
Quý phi...!Nàng ấy đúng là đối xử với người không tệ, nhưng lỡ như...!Nàng ấy muốn dùng mạng của người làm đá lót đường thì sao?"
Sở Thư Nguyệt cứng đờ.
Im lặng vài giây, nàng kéo Anh Đào ngồi xuống: "Mọi việc đều có cái giá, lúc mới tiến cung ta không hiểu, bây giờ cũng coi như đã hiểu rồi.
Điều ngươi lo lắng ta cũng nghĩ tới, nhưng còn cách gì khác sao? Quý phi nuôi ta, chẳng lẽ mặc ta bỏ gánh không làm?"
Sắc mặt Anh Đào trắng bệch: "Nhưng..."
"Ta không biết trong hồ lô nàng ấy có thứ gì, nhưng nếu ta giúp nàng ấy chưa chắc sẽ chết, nếu không giúp, ta nhất định sẽ chết." Sở Thư Nguyệt cười cười, "Nói đến cùng đều tại ta tự chuốc lấy khổ, nếu năm xưa ta không tranh sủng với nàng ấy, ngày tháng bây giờ chưa chắc đã như vậy."
Dứt lời, Sở Thư Nguyệt thở dài như hối hận và cảm khái quá khứ.
Rồi nàng ta lại nói: "Cho nên chén a giao hôm nay dù có trộn lẫn thứ gì ta đều phải ăn.
Ngươi phải nhớ, cho dù ta chết, ngươi cũng không được nói năng lung tung.
Thiến quý phi sớm đã là người không thể tùy ý vặn ngã, nếu ngươi nói bậy, ngay cả mạng của ngươi cũng không còn." Nói tới đây, nàng nắm tay Sở Thư Nguyệt, "Nếu ta không chết, ta sẽ tìm cơ hội cầu xin Thiến quý phi chọn một hôn sự tốt cho ngươi, nếu ta chết, với tính tình của nàng ấy hẳn sẽ không khắt khe với ngươi.
Có lẽ qua tám năm mười năm nữa, ngươi cũng là đại cung nữ có máu mặt trong cung."
Nếu vào thời điểm mới tiến cung, nàng ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy với một cung nữ.
Khi ấy nàng ta còn là tiểu thư thanh cao, tự cho mình cao quý xuất trần.
Nhưng qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, chút thanh cao mờ mịt hư vô kia sớm đã không còn, hiện giờ điều nàng ta quan tâm chính là ngày mai sẽ thế nào, cũng để ý người đồng cam cộng khổ với mình.
Nghĩ lại những năm tranh sủng đó, Sở Thư Nguyệt cảm thấy như đã qua mấy đời.
"Ngươi đi đi." Dứt lời nàng lần nữa bưng chén a giao lên, bình thản múc một muỗng đưa vào miệng.
Hình như không có mùi gì lạ, phải cẩn thận nhấm nháp mới phát hiện mùi thuốc cực nhẹ.
"Nô tỳ sẽ về ngay..." Anh Đào thấp giọng.
Theo phân phó của Quý phi, sau khi Sở lương sử dùng a giao, nàng phải đi mời Lộ thái y, nói Sở Thư Nguyệt thấy không khỏe.
(*) Kha tử còn gọi là chiêu liêu, là dược liệu tính ôn, vị đắng, hơi cay nhẹ thường được sử dụng để điều trị các bệnh lý về hệ thống tiêu hóa, tiêu chảy hoặc ho mạn tính gây khàn giọng, hen..