Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 73: Kinh hỉ

Huệ Nghi Cung.

Nghe nói xa giá của Tôn huy nga đã xuất cung, Lâm tần tức giận đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Hồng Phỉ và Lục Thủy đứng bên không dám khuyên một câu.

Lâm tần mắng: "Đồ vô dụng! Thường ngày rất nghe lời, chút chuyện này lại không dám làm!"

Hồng Phỉ và Lục Thúy nhìn nhau, Hồng Phỉ căng da đầu nhỏ giọng: "Nương tử bớt giận, Tôn huy nga... Vốn nhút nhát, e rằng vừa nghe chuyện liên quan đến mạng người liền lùi bước."

Lục Thúy nói: "Hay là giáo huấn nàng ta một trận? Bây giờ nàng ta về nhà thăm viếng, cung nhân đi theo nhiều, nương tử không tiện làm gì. Chờ nàng ta hồi cung, nương tử cứ cho người nhà nàng ta nếm chút khổ sở, nàng ta biết lợi hại rồi, sau này không dám hỏng việc nữa."

Những lời này vào tai trái ra tai phải, hiện tại Lâm tần không có tâm trạng giáo huấn Tôn thị, chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ Sở thị.

Thiến quý tần không phải nhân vật dễ chọc, để đưa Vương Thi vào Niêm Mai Các ả gặp không biết bao nhiêu trắc trở, chỉ riêng vấn đề làm điển tịch sạch sẽ đã tốn không ít bạc. Lỡ Vương Thi chưa làm được việc đã bị Thiến quý tần đào ra, tất cả sức lực đều uổng phí.

Vì một Tôn thị lâm trận bỏ chạy không đáng hủy hoại đại cục.

Lâm tần tức giận: "Đi mời Trịnh kinh nga tới đây đi."

"Nương tử muốn dùng Trịnh kinh nga?" Hồng Phỉ thất kinh, "Đó là ngọn cỏ tuyệt vọng ở bờ tường, chúng ta lại không có nhược điểm, trong chuyện lớn này nương tử vẫn nên cẩn thận một chút."

"Sợ cái gì!" Lâm tần cười lạnh, "Ta không nói gì với ả cả, chuyện lớn đã có Vương Thi làm, ả chỉ cần uống rượu với Sở thị là được."

Hồng Phỉ hiểu ý, lúc này mới dám đi mời.

Thời gian lại trôi qua, cuối cùng cũng tới trừ tịch. Niêm Mai Các vẫn dán chữ phúc và câu đối xuân năm trước hoàng đế ban cho, Từ Tư Uyển cũng tự viết chữ phúc thưởng cho cung nhân.

Buổi sáng đi vấn an thái hậu và hoàng hậu xong Tư Yên liền tới đây cùng Từ Tư Uyển cắt giấy treo cửa sổ, mãi đến buổi chiều mới về Mẫn Tú Cư. Mắt thấy chưa tới thời gian cung yến, Từ Tư Uyển gọi tất cả cung nhân tới, thưởng tiền rồi nhìn họ chơi xúc xắc gϊếŧ thời gian.

Một canh giờ cứ thế trôi qua, đa phần mọi người đều có thắng có thua. Ninh Nhi may mắn kiếm được chút tiền lời, Trương Khánh xui xẻo nhất, ôm chân bàn khóc, nhất quyết không chơi nữa.

Đường Du cười trêu gã: "Mau đứng lên đi, đừng để nương nương chê cười."

"Tiền tiết kiệm nửa năm đều thua hết rồi!" Trương Khánh ôm chân bàn không buông tay, "Ninh Nhi, có phải ngươi gian lận không?"

Ninh Nhi trừng mắt: "Ta gian lận kiểu gì hả?"

Từ Tư Uyển bật cười, đang định bảo tiền thắng mọi người cứ lấy đi, tiền thua để nàng bù lại, mọi người cứ tận hứng là được, phía bên kia bình phong đột nhiên truyền tới tiếng cười: "Chỗ của nương nương thật náo nhiệt."

Trong phòng lập tức im bặt, Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn thấy Trịnh kinh nga, chúng cung nhân vội hành lễ, Trương Khánh cũng theo quy củ đứng dậy: "Kinh nga nương tử an."

Trịnh kinh nga tươi cười đi tới hành lễ với Từ Tư Uyển: "Quý tần nương nương an." Dứt lời, ả ta nhìn khắp phòng, "Sao không thấy Sở thiếu sử?"

Từ Tư Uyển cười liếc nhìn ả: "Kinh nga tìm nàng ấy có việc?"

"À, vốn cũng không có chuyện gì." Trịnh kinh nga thở dài, "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện trước đây, thần thϊếp thấy mình có lỗi với thiếu sử. Bây giờ sắp sang năm mới rồi, những chuyện không vui kia nên chấm dứt, thần thϊếp định tới cửa bồi tội, biến chiến tranh thành tơ lụa với Sở thiếu sử."

Nói rồi ả nghiêng đầu, hai cung nữ hai bên lập tức trình hai hộp gỗ lên. Trịnh kinh nga mở ra cho Từ Tư Uyển xong, một hộp đựng đầy trang sức, hộp còn lại đựng trà khí thượng phẩm, chắc là lễ vật tặng Sở Thư Nguyệt.

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Kinh nga có lòng. Sở thiếu sử không thích náo nhiệt, bổn cung gọi nàng ấy tới nàng ấy cũng không chịu, kinh nga tới đây vừa lúc có thể hàn huyên với nàng ấy." Nói tới đây nàng liếc nhìn Trương Khánh vừa kêu gào thảm thiết, "Ngươi đưa Trịnh kinh nga đi gặp thiếu sử đi, lát nữa thưởng ngươi mười lượng bạc."

Mười lượng bạc tuy không bù được số tiền gã thua hôm nay nhưng nàng đã nói như vậy, Trương Khánh đương nhiên biết nàng đang tìm kế để bổ sung cho gã, gã đỏ mặt khom người: "Kinh nga nương tử, mời."

"Làm phiền." Trịnh kinh nga gật đầu với gã, sau đó hành lễ với Từ Tư Uyển rồi cáo lui.

Nhìn bọn họ rời đi, Đường Du phất tay ý bảo những người khác cũng lui xuống. Từ Tư Uyển thấy thế không nói gì, chờ mọi người đi hết, nàng mới lên tiếng: "Ngày động thủ không phải hôm nay, chớ sợ."

Hai chữ "chớ sợ" tỏ vẻ chê cười gã. Đường Du ngây ra, không hiểu ý nàng.

Từ Tư Uyển chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ lần trước Tôn huy nga tới nói là Lâm tần muốn nàng ấy uống rượu với Sở thiếu sử không? Giữa phi tần chỉ thường uống rượu hàn huyên, hiếm khi uống rượu. Ta đoán Lâm tần đặc biệt dặn dò Tôn huy nga như vậy là vì khẳng định Sở thiếu sử sau khi uống rượu không chạy thoát được. Nhưng hôm nay là trừ tịch, cung yến buổi tối quan trọng, Sở thiếu sử chắc chắn sẽ không uống rượu. Bản thân Lâm tần chắc cũng biết, sở dĩ bảo Trịnh thị tới đây một chuyến chắc là để đưa bột đánh lửa cho Vương Thi mà thôi."

Đường Du nghe được một nửa đã hiểu, chờ nàng kiên nhẫn giải thích xong, gã có hơi ngượng ngụng.

Chút việc nhỏ này với gã vốn không khó để đoán ra, có điều gã quá sợ nàng gặp chuyện, nghĩ đến việc Vương Thi muốn phóng hỏa liền luống cuống, đúng là quan tâm quá sẽ hoảng loạn.

Từ Tư Uyển nói tiếp: "Mấy ngày tới chỉ cần chúng ta chú ý là được. Lát nữa ngươi đi truyền lời xuống nói buổi tối ta ngủ trước giờ không sao, bây giờ lại đang là thời điểm ăn tết, cho mọi người nghỉ ngơi, chỉ cần bệ hạ không tới Niêm Mai Các, buổi tối chỉ cần một người trực đêm là được."

"Được." Đường Du gật đầu, làm theo phân phó của nàng.

Đêm đó là giao thừa, hoàng đế theo quy củ ở lại Trường Thu Cung. Nguyệt Tịch trực đêm ở Niêm Mai Các, một buổi tối bình an không có việc gì.

Mùng một đầu năm mới, bệ hạ vẫn còn ở Trường Thu Cung, Niêm Mai Các do Trường Khánh trực đêm, vẫn bình an không có việc gì.

Mùng hai, hoàng đế lật thẻ bài của Từ Tư Uyển, cung nhân ngự tiền ở khắp nơi, đương nhiên bình an.

Mùng ba, một mình hoàng đế ngủ ở Tử Thần Điện, Từ Tư Uyển bình yên ngủ ở Niêm Mai Các cả một đêm, bình minh hôm sau, Quế Phức đi vào, nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, đêm qua khi nô tỳ trực đêm Vương Thi tới tìm, nói ngoài viện có động tĩnh cổ quái, bảo nô tỳ ra ngoài xem một chuyến. Nô tỳ làm theo phân phó của nương nương đi ngay mà không hề hỏi nhiều, lúc quay lại gã đã về phòng, nô tỳ kiểm tra xung quanh, thấy ở ngoài cửa sổ phòng của nương nương có chút bột trắng, tại mép cửa sổ đặc biệt nhiều, hẳn là bột đánh lửa."

Cửa sổ làm bằng gỗ, giấy cửa sổ cũng dễ bị cháy, rắc bột đánh lửa vào đó quá thích hợp.

Từ Tư Uyển không vội không bực: "Ngươi nói với Đường Du chưa?"

"Nói rồi." Quế Phức gật đầu, "Đường Du lập tức rời khỏi giường, lau sạch tất cả ngay trong đêm, sau đó rải phấn hạnh nhân trông tương tự để che tai mắt, bây giờ đang ngủ bù."

"Để gã ngủ đi." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Trong hai ngày tới hẳn Trịnh kinh nga sẽ đến. Ả muốn làm gì chúng ta đều rõ, cứ để ả làm đi, các ngươi chỉ cần ghi nhớ hai việc."

Quế Phức cúi đầu: "Nương nương cứ phân phó."

"Thứ nhất chỉ cần Trịnh kinh nga tới đây, các ngươi lập tức chạy đi mời Oánh tỷ tỷ. Náo nhiệt lớn như vậy nếu không để tỷ ấy tận mắt xem, tỷ ấy chắc chắn sẽ nổi giận. Thứ hai, trông chừng Tư Yên, lỡ khi đó muội ấy cũng trùng hợp tới, bằng mọi giá các ngươi đều phải cản muội ấy ở bên ngoài. Nhớ chưa?"

Quế Phức đáp: "Nô tỳ nhớ rồi." Sau đó lộ vẻ nghi hoặc, "Tại sao nương nương lại đề phòng Tứ tiểu thư như vậy?"

"Đây không phải đề phòng. Cứ làm theo lời ta nói đi."

Quả thật nàng đề phòng Tư Yên không phải chỉ hướng về Tư Yên, chẳng qua đối với ai nàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm, ngay cả Tư Yên cũng thế.

Nhưng lần này thật sự không phải đề phòng.

Tần gia bị diệt môn mười lăm năm, nàng có thể đứng ở đây từng bước tính kế đều là nhờ Từ gia.

Mà Tư Yên là nữ nhi của Từ gia.

Tuy vở kịch trước mắt đều nằm trong kế hoạch của nàng nhưng lửa lớn vô tình, nàng có thể đánh cược kéo Lâm tần xuống nước trong một lần nhưng không thể để Tư Yên cùng mình vào đám cháy.

Sáng hôm sau, Từ Tư Uyển đang ở trong phòng chép kinh Phật cho thái hậu, Trịnh kinh nga tới. Từ Tư Uyển và Hoa Thần nhìn nhau, Hoa Thần hiểu ý, lập tức đi mời Oánh tiệp dư, rất nhanh Oánh tiệp dư đã chạy tới Niêm Mai Các, kinh hỉ hỏi: "Sắp bắt đầu rồi?"

"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, "Tỷ tỷ ngồi đi. Nếu muốn ổn thỏa thì ở gần cửa một chút."

Ở gần cửa, chạy sẽ nhanh hơn.

Oánh tiệp dư khịt mũi khinh thường: "Ta không dễ chết như vậy." Dứt lời, nàng đi đến bàn trà, tự ngồi xuống.

Từ Tư Uyển bỗng nghĩ tới Tư Yên, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng may không có thân ảnh của muội ấy, lại nghĩ hôm qua muội ấy mới tới cùng ăn tối, hôm nay có lẽ sẽ không tới, nàng mới thở phào.

Ở hậu viện, Anh Đào vẫn còn nhớ chuyện Trịnh kinh nga từng đánh Sở thiếu sử, lúc rót trà tâm trạng rất không tình nguyện. Nhưng vì địa vị của Trịnh kinh nga cao hơn Sở thiếu sử, Anh Đào dù tuổi nhỏ cũng biết đây không phải thời điểm mình tỏ thái độ, vẫn cung kính đứng cạnh, không hề lộ vẻ bất mãn.

Sở Thư Nguyệt không biết tại sao Tôn huy nga đột nhiên về nhà, cũng không biết trong hồ lô của Trịnh kinh nga bán thứ gì, vẫn tương kế tựu kế theo dặn dò của Từ Tư Uyển.

Nàng ta liếc nhìn chung trà trước mặt, cười nói: "Trà này quý tần nương nương mới thưởng mấy hôm trước, kinh nga nương tử dùng thử đi."

"Thiếu sử khách khí." Trịnh kinh nga tươi cười mở hộp đồ ăn mình mang tới, lấy ra hai đ ĩa điểm tâm và một bình rượu nhỏ, "Chuyện trước đây là ta không đúng, hôm nay ta cố ý mang rượu tới bồi tội với thiếu sử."

Dứt lời, ả ta tự rót trước một chung, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Sau đó ả tự rót một chung, hỏi Sở Thư Nguyệt: "Thiếu sử cùng uống một chút, sao hả?"

"Được." Sở Thư Nguyệt bình tĩnh gật đầu.

Trịnh kinh nga cầm bầu rượu rót rượu cho nàng ta, khi tương quỳnh sắp vào ly, hai ngón tay đỡ nắp bầu rượu lặng lẽ vân vê.

Lâm tần nói với ả không thể cứ để Sở thiếu sử được sủng ái, trong cái bình này có thêm chút bột thuốc gây nổi ban, không đυ.ng vào thì không sao, một khi khởi động cơ quan ở nắp, bột thuốc sẽ hòa vào rượu.

Nếu Sở thiếu sử nổi ban, đương nhiên sẽ không được sủng nữa. Mà nếu gãi ban đỏ đến nổi để lại sẹo trên mặt, Thiến quý tần cũng sẽ không muốn giữ nàng ta lại.

Lâm tần nói chỉ cần ả hoàn thành việc nhỏ này, tương lai đảm bảo ả áo cơm không lo.

Trịnh kinh nga biết với tình cảnh hiện giờ Lâm tần rất khó phục sủng, nhưng sau lưng Lâm tần có một mẫu tộc lớn mạnh, ở trong cung cũng có ảnh hưởng. Có thể dựa vào Lâm tần, với ả cũng là chuyện tốt.

Trịnh kinh nga vừa nghĩ vừa rót đầy chung cho Sở Thư Nguyệt, sau đó hai người chạm ly, từng người uống cạn.

Ở phòng ngủ tiền viện, Từ Tư Uyển và Oánh tiệp dư rảnh rỗi ngồi chờ, nhưng nếu chơi cờ, Oánh tiệp dư thế nào cũng chơi xấu, bởi vậy Từ Tư Uyển liền sai người mang đàn đến, vừa đàn vừa xem Oánh tiệp dư múa.

Vũ kỹ của Oánh tiệp dư nổi tiếng hậu cung, đương nhiên múa rất đẹp. Cầm kỹ của Từ Tư Uyển lại khác, đàn xong một khúc liền không nhịn được mà lắc đầu: "Chút bản lĩnh này của muội không xứng với điệu múa của tỷ tỷ, hay là truyền nhạc kỹ đến đi."

"Chỉ gϊếŧ thời gian mà thôi, chú ý nhiều như vậy làm gì?" Oánh tiệp dư xua tay, "Mau, đàn thêm một khúc, đàn cái gì cũng được, ta múa cho muội xem."

Từ Tư Uyển khẽ cười, ngón tay ngọc vừa chạm vào dây đàn, bên ngoài bỗng có tiếng hét: "Đi lấy nước!"

Hai người nhìn nhau, Oánh tiệp dư vui mừng ra mặt, định kéo Từ Tư Uyển ra ngoài, Từ Tư Uyển lại nắm chặt tay nàng ấy: "Chờ một chút."

Nói rồi nàng đến bên ngăn tủ lấy hộp đựng bột đánh lửa Tôn huy nga đưa, tiện tay rải xuống đất, sau đó châm lửa, ngọn lửa lập tức bùng mạnh.

Từ Tư Uyển lùi hai bước, bình tĩnh thưởng thức lửa lớn trước mắt. Chỗ lửa bốc cháy, chỗ ngọn lửa dính bột đánh lửa có màu lam, sau đó bột bị đốt hết, ngọn lửa liền thành hồng cam, từng chút lớn lên.

"Muội điên rồi? Đi mau!" Mắt thấy ngọn lửa sắp lan tới khung cửa sổ, Oánh tiệp dư lập tức kéo nàng đi.

Từ Tư Uyển cũng không định ở lại lâu, cùng nàng ấy chạy ra ngoài, vừa bước qua ngạch cửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt: "Nương nương!"

Đường Du chạy tới, khoảnh khắc thấy các nàng mới thở phào, sau đó mặc kệ tất cả, gã giữ chặt cổ tay còn lại của nàng, kéo chạy đi.

Hoa Thần và Nguyệt Tịch theo sát, mấy người chạy ra viện mới dừng chân xoay người, phát hiện ánh lửa ở hậu viện đã lớn tận trời. Tuy ánh lửa vào ban ngày không quá rõ nhưng khói đen mù mịt lại đặc biệt rõ ràng.

Đồng thời, phòng ngủ và tiền viện cũng dần bị ngọn lửa nuốt chửng, các cung nhân sốt ruột đi lấy nước vẫn khó mà ngăn chặn thế lửa.

Đường Du hoàn hồn, chợt phát hiện mình vẫn còn nắm chặt cổ tay Từ Tư Uyển, vội buông ra.

"Nương nương." Gã trầm giọng, "Thế lửa hung mãnh, hai vị nương nương ra ngoài tránh đi."

"Được." Từ Tư Uyển gật đầu, xoay người định bước ra khỏi cửa viện.

Mới bước qua ngạch cửa, sau lưng truyền tới tiếng khóc thảm thiết, Từ Tư Uyển quay đầu, thấy có người xông tới: "Nương nương!"

Là Trịnh kinh nga.

Đường Du phản ứng mau lẹ, lập tức gạt tay ả ta đi, Trịnh kinh nga lại không rảnh chú ý chi tiết này, hoảng sợ túm lấy góc váy của từ Tư Uyển: "Nương nương, Sở thiếu sử... Sở thiếu sử..."

Từ Tư Uyển liếc nhìn tro bụi dính trên mặt Trịnh kinh nga: "Sở thiếu sử đâu?"

"Nương nương yên tâm." Đường Du thì thầm, vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài cửa, "Lưu Cung và Lưu Kính đã đi cứu người."

Từ Tư Uyển nín thở, nhìn chằm chằm khói đặc mù mịt.

Nàng không quan tâm vấn đề sống chết của Sở Thư Nguyệt, nhưng nếu có thể không chết thì đương nhiên tốt hơn.

Dù gì cũng đã cùng tính kế thời gian dài như vậy.

Trịnh kinh nga cũng được cung nhân đỡ ra ngoài, sợ tới mức ngay cả đứng cũng không vững, lảo đảo quỳ gối bên chân Từ Tư Uyển: "Nương nương! Thần thϊếp... Thần thϊếp không biết sao lại thế này! Bên ngoài đột nhiên bốc cháy, Sở thiếu sử... Nàng ta vốn muốn cùng thần thϊếp chạy ra ngoài nhưng vừa đứng dậy cả người lại không còn sức lực, có lẽ là vì uống rượu..."

Oánh tiệp dư nhíu mày liếc nhìn ả: "Rượu do ngươi chuẩn bị?"

Trịnh kinh nga cứng đờ, thoáng nghĩ tới thuốc Lâm tần bảo ả ta thêm vào, nhưng ả không dám nói, chỉ biết gật đầu liên tục: "Vâng, là thần thϊếp chuẩn bị... Nhưng thần thϊếp không biết... Không biết sao lại như vậy!"

"Việc này ngươi đi giải thích với bệ hạ đi." Oánh tiệp dư khịt mũi khinh thường, lại nhìn Đường Du, "Có người qua Tử Thần Điện bẩm báo chưa? Truyền Lộ thái y tới. Lửa lớn như vậy nói không chừng sẽ có người bị thương."

"Vâng." Đường Du nhận lệnh. Đã có người tới Tử Thần Điện, gã chỉ nháy mắt ra hiệu bảo Trương Khánh đi mời Lộ Dao.

Chỉ hai câu ngắn ngủi, khói đen phía chân trời hình như đã cao hơn.

"Tỷ tỷ!" Tư Yên chạy tới, sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch.

...

Qua hai khắc, lửa lớn trong viện cuối cùng cũng tắt, từ hậu viện đến phòng ngủ và tiền viện của Từ Tư Uyển đều bị thiêu rụi, khắp nơi đều đầy dấu vết đổ nát thê lương cùng vệt nước cung nhân dùng để chữa cháy.

"A Uyển!" Phía sau có người gọi.

Từ Tư Uyển xoay người liền thấy hoàng đế thở phào. Nàng lảo đảo hành lễ với hắn, chưa kịp nói gì đã được hắn ôm vào lòng.

"A Uyển." Hắn lại gọi, hai tay ôm nàng thật chặt như thể chỉ có như vậy mới tin nàng vẫn còn ở đây.

Nhìn nàng run rẩy rúc vào lòng hắn, Oánh tiệp dư làm nũng: "Bệ hạ thật bất công. Thần thϊếp và Thiến muội muội đang nói chuyện êm đẹp, đột nhiên có hỏa hoạn, thần thϊếp cũng sợ nhưng bệ hạ chỉ lo cho một mình Thiến muội muội."

"Được rồi." Hắn bất lực nhìn Oánh tiệp dư, trong mắt cũng có sủng nịch và lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không buông Từ Tư Uyển ra.

Từ Tư Uyển nắm chặt cổ áo hắn, ngẩng đầu nức nở: "Sao lại như vậy? Sao lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn?"

"Trẫm sẽ điều tra rõ." Hắn dịu dàng trấn an, vừa nói vừa liếc nhìn Vương Kính Trung.

Từ Tư Uyển làm như không phát hiện, vẫn khụt khịt. Nàng ở trong lòng hắn một lúc lâu, đợi các cung nhân dập lửa xong tới hành lễ, nàng mới hỏi: "Sở thiếu sử sao rồi?"

Hai huynh đệ Lưu Cung Lưu Kính đen mặt quỳ xuống, bẩm: "Đã cứu được thiếu sử, có điều thiếu sử bị kinh hãi, tạm thời nghỉ ngơi ở hậu viện, còn Anh Đào phụng dưỡng bên cạnh thì bị bỏng tay...

"Mau nhường đường cho thái y đi xem!" Từ Tư Uyển vội la lên.

Lộ Dao sớm đã ở bên chờ nghe thế liền vào viện, theo cung nhân đi tìm Sở thiếu sử và Anh Đào.

Lúc này Tư Yên đã bình tĩnh lại, cúi đầu nhẹ giọng: "Bệ hạ, cho dù trời hanh vật khô dễ nổi lửa nhưng tỷ tỷ đã là quý tần, bên cạnh có nhiều cung nhân như vậy hẳn có thể dập lửa kịp thời, tại sao Niêm Mai Các lại bị đốt thành thế này..."

"Muội muội nói có lý." Oánh tiệp dư khẽ cười, liếc nhìn Trịnh kinh nga, "Hôm nay Trịnh kinh nga đột nhiên tới uống rượu với Sở thiếu sử, không biết có nguyên cớ gì không?"

Trịnh kinh nga sớm đã bị dọa đến ngây người, khi nãy la hét trước mặt Từ Tư Uyển đã dùng hết sức lực cuối cùng. Hiện tại ả đã ngồi liệt dưới đất, mắt thấy hoàng đế giá lâm cũng không hề dập đầu, nghe thế cũng chưa hoàn hồn.

Hoàng đế nhíu mày mặc kệ ả ta, Vương Kính Trung lập tức bước lên sai người đưa Trịnh kinh nga đi, Từ Tư Uyển không hỏi cũng biết bọn họ định đưa ả tới Cung Chính Tư.

"Qua Tử Thần Điện nghỉ ngơi chút đi." Hoàng đế dịu dàng nói, Từ Tư Uyển chưa kịp đáp đã bị hắn bế lên, sau đó hắn nhìn Oánh tiệp dư, "Nàng đi cùng đi."

"Vâng." Oánh tiệp dư hòa thuận đáp.

Cung nhân ngự tiền đuổi theo, đoàn người đi về hướng Tử Thần Điện. Từ Tư Uyển được hoàng đế trực tiếp bế đến giường trong tẩm điện, vẫn làm như còn hoảng sợ nhắm mắt, Oánh tiệp dư ngồi bên cạnh, sợ hãi kể lại.

Từ đầu đến cuối Từ Tư Uyển đều nắm chặt tay áo hắn. Chờ Oánh tiệp dư kể xong ngọn ngành, nàng mới mở lời, hơi thở hết sức mỏng manh: "Ngoại trừ ngọn lửa kỳ lạ kia, điều thần thϊếp thắc mắc chính là Sở thiếu sử bị sao vậy... Nàng ấy uống rượu cùng Trịnh kinh nga, nếu Trịnh kinh nga có thể ra ngoài, nàng ấy cũng nên ra theo mới đúng..."

"Trẫm sẽ sai người đi hỏi." Hắn trầm giọng.

Từ Tư Uyển gật đầu, không nhiều lời nữa, ôm lấy cánh tay hắn nhắm mắt lại, dường như tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng nhắm mắt lâu, nàng thế mà thật sự thϊếp đi.

Đến khi tỉnh lại chiều hôm đã buông xuống, ngoài điện hơi ồn ào, nàng mở mắt, vén màn, thấy Hoa Thần ở ngay bên.

"Nương nương." Hoa Thần ngồi xổm xuống để giúp nàng mở rộng tầm nhìn, nhắc nhở nàng hiện còn ở Tử Thần Điện, tiện thể bẩm báo, "Cung nhân ngự tiền và Cung Chính Tư cùng hỏi thăm, Sở thiếu sử nói sau khi uống rượu của Trịnh kinh nga mang tới không biết tại sao toàn thân lại không còn sức lực cho nên suýt nữa không thể chạy ra ngoài. Nhưng Trịnh kinh nga lại nói rượu kia chỉ khiến nàng ta nổi ban sởi, không thể mất sức lực, càng chưa từng sai người phóng hỏa."

Từ Tư Uyển nhíu mày: "Thái y nói thế nào?"

Hoa Thần đáp: "Rượu đã bị lửa lớn thiêu sạch, không thể kiểm tra. Trên người Sở thiếu sử quả thật có chút dấu hiệu nổi ban sởi, nhất thời khó phân biệt lời Trịnh kinh nga nói là giả hay thật."

Từ Tư Uyển trầm mặc, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy ồn ào đã bớt đi, hỏi: "Bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì? Ồn quá."

Hoa Thần trả lời: "Tôn huy nga nghe nói Niêm Mai Các bị cháy, vội vàng hồi cung, trực tiếp tới Tử Thần Điện cầu kiến. Chắc là vì quá gấp nên mới đánh thức nương nương."

Từ Tư Uyển liếc nhìn cung nhân ngự tiền ở gần đó, khẽ cười.

Nàng thật sự không ngờ Tôn huy nga lại trở về nhanh như vậy.

Rượu Trịnh kinh nga đưa tới thật sự sẽ khiến người ta nổi ban sởi, hơn nữa rượu dư lại bị lửa lớn đốt sạch, tác dụng của nó không thể nào điều tra ra, lần này Lâm tần an bài cũng coi như chu đáo. Cho dù việc phóng hỏa tra tới Vương Thi, điển tịch của Vương Thi sạch sẽ như vậy cũng chưa chắc liên lụy được ả ta.

Nhưng Tôn huy nga sẽ cho ả một kinh hỉ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất