Mưu Thiên Hạ

Chương 122: Gây sự

Chương 122: Gây sự
Hai vị lão đại nhân già run tay đến mức không cầm nổi đũa.
Đều mệt mỏi do mới trải qua khổ nạn.
Gã sai vặt tè ra quần không biết đã bị tống cổ đi đâu rồi.
Những gã sai vặt khác cũng tụ tập lại dùng bữa cùng nhau.
Tô Nam Thừa ngồi xuống, Chu Thị Lang nói: “Nam Thừa à, ngươi bị thương sao?”
Tô Nam Thừa giơ tay lên: “Trước đó ta không cảm thấy gì, chỉ mới phát hiện khi nãy thôi, lòng bàn tay bị xước. Xương sườn và lồng ngực cũng đau, lại thêm vết thương cũ chưa khỏi. Ai……”
“Ai da, khổ cho ngươi quá. Không sao đâu, từ từ dưỡng, chúng ta cũng nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi tuần tra.” Chu Thị Lang thở dài: “Không còn cách nào cả.”
“Đi đường thôi thì không sao, chúng ta vẫn nên đi sớm chút, nếu đập lớn xảy ra vấn đề……” Tô Nam Thừa khó xử.
Vậy khó coi lắm.
Chu Thị Lang gật đầu: “Cũng đúng, nhưng hôm nay chúng ta phải chuẩn bị đã. Tri Huyện muốn phái người đi theo. Thân phận của toán cướp này cũng phải được báo cáo.”
“Chu Tri Huyện, nơi này có người như vậy mà ngươi không biết sao?”
Chu Tri Huyện lo lắng đề phòng từ sáng sớm chỉ vì mỗi câu nói này.
“Bẩm Chu đại nhân, oan uổng cho hạ quan quá. Tuy Khổng Tước Thần Giáo này đã có từ lâu, nhưng luật Đại Nguyên chúng ta không cấm. Đây cũng chỉ là tổ chức quy mô nhỏ thôi, trước giờ chưa từng điên cuồng như vậy. Hôm qua là lần đầu tiên.”
“Hạ quan đã phái người đi bắt người rồi, chỉ là…… đa số giáo chúng của Thần Giáo này là bá tánh……”
“Bá tánh dám giết quan viên triều đình sao?” Lưu đại nhân cả giận nói: “Rõ ràng bọn họ muốn giết chúng ta. Nghe ngươi nói, chẳng lẽ chúng ta là người có lỗi với bọn họ ư?”
“Không không không, Lưu đại nhân bớt giận bớt giận. Ý hạ quan là bọn họ lòng lang dạ thú, trước kia chỉ giả vờ tốt thôi. Đây đều là do hạ quan trị hạ không nghiêm. Trước mắt quan trọng nhất là phải bắt được đám tặc tử kia.”
“Chu Tri Huyện phải thông báo cho bên trên đi, lá gan nhóm người này lớn đến vậy, e là không chỉ ở Mậu Huyện của ngươi đâu.” Tô Nam Thừa nói.
“Vâng vâng, Tô đại nhân nói rất đúng, vậy ta liền thông báo.”
Sau khi ăn sáng xong, đội chữa cháy quay lại.
Cứu về được không ít thứ.
Chủ yếu là đám người Chu đại nhân và văn thư đều ở đó. Không cứu cũng không được.
Gian phòng đầu tiên mà lửa cháy cũng không phải là phòng của Thị Lang, cho nên những thứ bị cháy cũng không đáng ngại.
Một vài văn thư bị cháy, cũng may quan ấn gì đó đều không bị sao.
Tô Nam Thừa ở phòng bên cạnh ngược lại vẫn ổn, hành lý của hắn đều không sao.
Thảm nhất là Lưu đại nhân, người thì đau chân, gã sai vặt tiểu ra quần, hành lý bị đốt sạch sẽ.
Phải biết là vật như quan phục không thể bị tổn hại.
Muốn làm lại, ngươi phải nói rõ ràng nguyên do.
Dù sao cần quá trình dài dòng, cho nên trong vòng mấy tháng Lưu đại nhân sợ là không có quan phục để mặc.
Không tới ban đêm, Vạn thái thú của Lương Thành phủ đã dẫn theo thủ hạ tới.
Tiện thể dẫn đến năm trăm trú quân.
Xảy ra chuyện ác liệt như vậy, Chu Thị Lang trước đã đưa gấp sổ sách đi.
Vạn Thái thú đương nhiên phải nhanh chóng đi tới. Mậu Huyện là do ông ta quản lý.
Mặc dù nói xưa nay hoàng quyền không xuống đến huyện, nhưng nếu như trong huyện xảy ra chuyện, các cấp bên trên tra hỏi, ngươi không chịu thì còn ai chịu?
Lúc Tô Nam Thừa vịn Lưu đại nhân thì nghe ngóng được: "Đại nhân, sao hạ quan thấy vị Chu Tri Huyện này không giống như một Tri Huyện?”
Lưu đại nhân hừ một tiếng: "Tên này có lai lịch, Mậu Huyện là nơi như thế nào? Béo bở rất nhiều, há một người bình thường có thể ngồi lên chức Tri Huyện này. Ông ta là em vợ của Lâm Vương.”
Mặc dù Mậu Huyện thường xuyên bị thủy tai, nhưng nơi này đồng ruộng phì nhiêu, lại có rất nhiều vườn dâu. Dân chúng dựa vào sông cũng không khổ.
“Lâm Vương?” Tô Nam Thừa gật đầu, Lâm Vương là đường huynh đệ của Hoàng đế.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, Chu đại nhân cùng họ với ông ta.” Tô Nam Thừa nói.
“Trùng hợp như vậy, Thượng Thư của chúng ta quan hệ với Lâm Vương không tệ.”
Tô Nam Thừa gật đầu, hai người đến đại sảnh thì không nói nữa.
Vạn Thái thú nói chuyện cũng rất khách khí, chỉ có điều hắn ta cũng là Chính Tam phẩm. Lại làm quan lớn một phương. Đối đầu với đoàn người Chu Thị Lang cũng sẽ không thiếu tự tin.
Chu Thị Lang cũng khách khí với ông ta.
Chuyện này không có gì đáng nói, trước ra tay bắt người của Hải bộ.
Mấy cỗ thi thể kia, ngoài mấy quan binh đến từ kinh thành muốn đưa trở về mai táng.
Người trong khách điếm đều phải khám nghiệm tử thi.
Tiếp theo chính là an bài tuần tra từ nay trở đi, người của Vạn thái thú đưa tới đi theo bảo hộ.
Đây là muốn điệu thấp cũng không được.
Lại nghỉ ngơi một đêm, xương sườn của Tô Nam Thừa càng đau đớn hơn.
Thở dài, lại ngồi dậy. Sợ là năm nay hạn Thái Tuế... nếu không sao có thể xui xẻo như vậy?
Trên tay ngược lại đỡ hơn nhiều, nhưng mà vẫn không thể nắm tay.
Mặc quan phục, xuất phát từ sớm đi dò xét đường sông và đập nước.
Vạn Thái Thú đã tới, vậy liền dứt khoát đi chung.
Đường sông không có gì thay đổi, chỉ là nhiều nước hơn trước một chút.
Chỉ có điều vẫn chưa đến lúc nước dâng mạnh.
Đập lớn vẫn đang rất tốt, chỗ cần gia cố sau đó đã phái người đi gia cố.
Liên tiếp ba bốn ngày đều đang bận rộn chuyện này.
Cùng lúc đó, Chu Tri Huyện cũng bắt được một đám người.
Đều là người của Khổng Tước thần giáo kia, chỉ có điều không tham gia sự kiện kia.
Bị bắt vào trong đại lao của nha huyện, dưới sự nghiêm hình tra khảo, bọn họ cũng không khai được bao nhiêu.
Tất cả đều chỉ là bách tính thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất