Chương 97: Phát cháo(2)
Không đi thì đói chết, hôm nay bên trên không cho phép dựng lều phát cháo nữa.
Riêng việc ảnh hưởng tới công cuộc trị an của kinh thành thôi đã đủ để ngừng việc dựng lều phát cháo rồi.
Giờ là cuối tháng giêng, hãy còn lạnh lắm, lưu lại không ăn không uống, chỉ có chết thôi.
Nạn dân không làm gì được, nhưng chuyện này nhìn đâu cũng thấy kỳ quặc.
Ở kinh thành lại toàn là chuyện vui, ví dụ như bệ hạ muốn săn thú, hay việc ngài ấy muốn tuyển tú.
Đương nhiên không cho phép nạn nhân ở đây gây chướng mắt.
Sau khi trở về quê hương, đâu ai quan tâm họ có tìm được đường sống hay không đâu?
Trên đường đi thêm bao nhiêu người phải chết, chẳng ai để ý.
Cũng có không ít người ở ngoài cửa thành bán nhi bán nữ, chỉ xin cho chúng một con đường sống mà thôi.
Ngược lại có không ít người bị bán vào kinh thành, những người này có lẽ còn sống tốt hơn so với những người về lại quê hương kia.
Không thể không nói, đây chính là một loại châm chọc.
Làm nô tỳ, có khi còn tốt hơn so với những người được tự do, ít nhất sẽ không đến mức đói chết.
Đúng là thời đại khiến con người ta bế tắc mà.
Tô Nam Thừa chỉ cảm khái một tiếng, không nghĩ tới chuyện này nữa. Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là chuyện này có phải do bệ hạ bày mưu tính kế không?
Ở kinh thành này, quan hệ rắc rối phức tạp, chuyện này cuối cùng sẽ đi về đâu?
Bệ hạ chắc hẳn sẽ không tự mình bày mưu đặt kế loại chuyện thế này……
“Buổi tối đến phủ Phí tướng quân đi.”
Trình Minh gật đầu.
Cả ngày hôm nay, mọi người ở Đông cung ai cũng nhắc tới chuyện này. Đều là bộ dáng giữ kín như bưng.
Tô Nam Thừa không hỏi lấy một câu, hỏi cũng vô dụng.
Buổi chiều, hắn vừa ra khỏi cung liền lập tức tới chỗ Phí Cưu.
Phí Cưu cũng vừa trở về, thấy hắn đến sớm như vậy thì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Nam Thừa lắc đầu, thuật lại chuyện ngoài thành.
Phí Cưu hừ một tiếng: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ngươi muốn hỏi việc này do ai làm à?”
“Thật ra không phải ta muốn hỏi ai làm, chỉ muốn biết, trong kinh thành có người chuyên làm mấy việc này sao?” Trong triều đại bây giờ, làm gì có Cẩm y vệ hay Đông Tây xưởng gì đó.
Cũng không có bộ phận nào chuyên giải quyết mấy chuyện này thay hoàng đế.
Phí Cưu nhìn hắn vài lần, nói: “Cha của doanh phó thống lĩnh bảo vệ kinh thành Tạ Kỳ, khi còn trẻ là thư đồng của bệ hạ. Mấy năm nay, ông ta làm không ít mấy chuyện thế này.”
Tô Nam Thừa gật đầu, quả nhiên vẫn có một chỗ như vậy. Chẳng qua là quy về bảo vệ kinh thành doanh nên người bình thường mới không biết thôi.
Nếu không xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ chẳng quan tâm.
“Chuyện này, ngươi không cần nhúng tay đâu.” Phí Cưu nói.
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Ta không hề có ý định nhúng tay. Có điều ta có vài ý tưởng, hiện giờ chưa thể thực hiện được, trước không nói đến.”
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, ngươi còn nhớ Trịnh Đồ không?”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Đương nhiên, gã ta còn sống sao?”
“Không chỉ còn sống, gã ta còn sống rất tốt nữa kìa. Ngươi sẽ sớm biết tin thôi, hắn ta đầu quân cho Bắc Di rồi.” Phí Cưu cười lạnh: “Quả nhiên là thế.”
“Vậy Cửu công chúa đâu?”
“Không biết, có lẽ đã chết rồi. Trịnh Đồ hiện tại là tướng quân Bắc Di.”
Phí Cưu có một vài tin tức của riêng mình, chắc hẳn ông ta có người ẩn náu trong lãnh thổ của Bắc Di.
Hiện giờ trên triều vẫn chưa hay tin này.
Khóe miệng Tô Nam Thừa giật giật, đúng là vả mặt mà.
“Bắc Di không nhận ra, thật lòng thật dạ trọng dụng gã ta, có điều việc này thật khó coi.” Phí Cưu nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Bắc Di hiện giờ giấu tài, không biết khi nào chúng sẽ cử binh xuống phía Nam.”
Dù từng ngày trôi qua vẫn yên ổn, thế nhưng luôn có cảm giác gấp gáp.
Ngay cả Tô Nam Thừa còn nghĩ được như vậy, vậy lại càng chẳng cần nói tới Phí Cưu.
Ông ta lắc đầu, gọi người dọn cơm.
Nhiều lời cũng vô ích thôi.
Buổi tối lúc ra khỏi chỗ Phí Cưu và hồi phủ, hắn còn có thể nghe thấy tiếng quan binh đi ngay ngắn trên đường thoáng qua.
Có lẽ là bên kia con phố, hiện giờ trên đường không có ai, âm thanh này lại càng rõ ràng.
“Mấy ngày gần đây, số người tuần tra nhiều gấp đôi.” Trình Minh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, hiện giờ kinh thành có rất nhiều tú nữ, theo lý hẳn nên thế.
“Công tử, tâm tình ngài không tốt sao?”
“Không, ta chỉ nghĩ chuyện tiếp theo thôi.” Tô Nam Thừa cười cười: “Không sao, đi về thôi.”
Trình Minh không hỏi thêm gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam Thừa vừa mới ra khỏi cửa không lâu đã thấy Đỗ Bình An đứng chờ hắn ở giao lộ.
“Công tử.”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì ư?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Không có không có, hôm qua có người tới đưa một phong thư, trên thư không viết gì cả, bởi vì lúc người đó tới trời không còn sớm nữa. Tiểu nhân không dám vào phủ truyền tin, sợ có chuyện gì tiểu nhân không giấu được. Ngài xem.” Nói xong liền dưa lên một phong thư không có lạc khoản tin.
“Người đưa thư trông thế nào?”
“Hồi công tử, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, bộ dạng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo choàng màu xám, thật sự nhìn không ra ai cả. Là một tiểu nam hài thông minh.”