Chương 226: Tề tụ, quả Ngộ Đạo Hiện!
Tề tụ, quả Ngộ Đạo Hiện!
Rào rào rào!
Trong Đế Đô, những tiếng xé gió liên tiếp vang lên, trên đường dài càng có rất nhiều cường giả lưng đeo vũ khí nhanh chóng bay tới chỗ quả Ngũ Văn Ngộ Đạo thành thục, tiểu điếm Phương Phương.
Những người này không phải tất cả đều là thất phẩm Chiến Thánh cường đại, trong số bọn họ có người tu vi là ngũ phẩm Chiến Vương, hoặc lục phẩm Chiến Hoàng, nhưng mục tiêu của bọn họ cũng giống như những Chiến Thánh cường giả kia, đều là vì cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Có câu nói rất hay, những thứ như thiên tài địa bảo quan trọng là duyên phận, không chừng đi tham gia náo nhiệt lại may mắn chiếm được một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Từ đó thăng chức rất nhanh, đột phá Chiến Thánh, thành tựu Chiến Thần đi lên đỉnh phong nhân sinh, thậm chí ảo tưởng một số cảnh giới chí tôn cũng chưa hẳn không thể.
Từng bóng người giống như côn trùng nhanh chóng hội tụ đến hướng hẻm nhỏ của Bộ Phương.
Mặc Châu Thập Tam Tặc, người nào cũng uy võ có lực, khiêng vũ khí chuyên dụng của bọn hắn phóng vào hẻm nhỏ, mặc dù bọn hắn vẫn còn nhớ cơn ác mộng mà tiểu điếm mang đến cho bọn hắn, nhưng đối mặt với quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, bọn họ vẫn khó có thể giữ mình.
Nghê Nhan và Diệp Tử Lăng cũng trước sau đi tới hẻm nhỏ, ánh mắt hai người nhìn số lượng trong hẻm cũng thoáng co rụt, bởi vì trong con hẻm nhỏ vốn đã không rộng rãi đã xuất hiện không ít người.
Những người này đều có khí tức hùng hồn, mơ hồ làm cho không khí cũng rung động, hiển nhiên tu vi cũng không yếu, trong đó thất phẩm Chiến Thánh lại có rất nhiều.
Nhưng những người này cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mặt đất hẻm nhỏ ngày thường bằng phẳng hiện giờ cũng như hóa thành phế tích, vách tường đều bị đánh sụp, gạch đá rơi lả tả đầy đất.
Thân hình mập ục ịch của Tiểu Bạch vẫn nguy nga như ngọn núi lớn đứng trong hẻm nhỏ, ở cách chỗ Tiểu Bạch không xa, một thân thể khổng lồ không đầu quỳ xuống đất.
Xoẹt!
Trong sự kinh ngạc của Nghê Nhan và Diệp Tử Lăng, một vị lão giả bay tới hướng hai người đang đứng, té ngã xuống đất.
- Cái gì mà bị lột quần áo... Không hổ là Bát Y Cuồng Ma thủ hạ của Bộ lão bản.
Nghê Nhan dở khóc dở cười, vội vàng che ánh mắt Diệp Tử Lăng đang chuẩn bị ngắm kỳ quan.
Nghê Nhan chán ghét nhìn thoáng qua lão đầu kia.
Khuôn mặt già nua của Biện Trường Không không ngừng lay động, nhưng giận mà không dám nói gì, người máy kia quá cường đại, tuyệt đối không phải là tồn tại hắn có thể chống lại, khó trách cây Ngũ Văn Ngộ Đạo lại xuất hiện trong tiểu điếm này, có người mạnh mẽ như vậy trấn giữ, có chuyện kỳ quái cũng không quá đáng.
Lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một bộ trường bào mặc lên, trong lòng Biện Trường Không mới thư thái một chút, nhưng phục hồi tinh thần hắn lại tức giận không dứt.
Hắn đường đường là trưởng lão của Man Hoang Tam Thần Điện, là nhân vật thông thiên tu vi đạt tới bát phẩm Chiến Thần lại bị cởi hết quần áo ném ra, quả thực quá mất mặt!
- Tiểu nữ này, ngươi nhìn cái gì!
Giờ phút này Biện Trường Không đang nổi nóng, mặc quần áo tử tế xong nhìn thấy Nghê Nhan cùng Diệp Tử Lăng đang tò mò theo dõi hắn, nhất thời sắc mặt run lên, quát lớn.
Nghê Nhan cũng không phải là nhân vật dễ bắt nạt, sắc mặt cũng run lên, lạnh lùng nói:
- Một lão tử như ngươi cởi hết y phục chạy trần truồng, không biết xấu hổ còn mở miệng? Ngươi thật sự nghĩ rằng có người mê thân thể của ngươi sao? Không biết xấu hổ.
Diệp Tử Lăng cũng bước ra một bước, trừng mắt nhìn lão đầu.
Biện Trường Không tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu, chân khí trên người lại bắt đầu khởi động, tính toán chụp chết hai nữ tử không biết sống chết này.
Nhưng chân khí vừa mới từ đan điền tuôn ra, phía sau đã lạnh cả người, hắn nhớ tới ở nơi xa còn một tên người máy đáng sợ...
Đát đát đát.
Tiếng chân lừa va chạm với mặt đất vang dội, một con lừa chậm rãi đi tới hẻm nhỏ, trên lưng lừa là một đạo nhân ảnh.
Lão tửu quỷ uống một hớp rượu, khuôn mặt đỏ hồng, cười ha hả nói:
- Là người nào muốn động thủ với tam trưởng lão Thiên Cơ Tông?
Lão tửu quỷ ôm một hồ lô rượu cực lớn, ánh mắt mê say rơi xuống người Biện Trường Không, lông mày nhất thời nhướng lên, cười ha hả nói:
- Thì ra là ngươi.
- Là ngươi!
Lông mày Biện Trường Không nhất thời cũng dựng lên, lão tửu quỷ Thiên Cơ Tông, tu vi của tên này hết sức cường hãn, không ngờ lúc này cũng đi tới Đế Đô của Thanh Phong Đế Quốc, chẳng lẽ hắn cũng tới vì quả Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Điều này rất có khả năng, tên này rất thích ủ rượu, nếu quả Ngũ Văn Ngộ Đạo là linh quả hiếm có, dĩ nhiên cũng được xưng tụng là nguyên liệu cực phẩm.
Một tiếng hét dài vang dội, một thân hình khôi ngô bước ra, trong nháy mắt xuất hiện trên vòm trời.
Đây là một nam tử đeo nửa khối mặt nạ màu bạc, khí tức cường thịnh không ngừng từ trên người hắn phát ra.
- Quả Ngũ Văn Ngộ Đạo đã thành thục... Tại hạ không cần nhiều, chỉ cần một quả.
Trảm Không đứng ngạo nghễ trên không trung, nhìn xuống tiểu điếm phía dưới, thản nhiên nói.
Lại là một bát phẩm Chiến Thần!
Lão tửu quỷ uống một hớp rượu, ánh mắt ma mị.
Biện Trường Không cũng nhìn Trảm Không, ánh mắt thú vị.
Bát phẩm Chiến Thần quả thật rất mạnh, nhưng giờ phút này trong hẻm nhỏ... đã có một Chiến Thần bỏ mạng!
Trảm Không nhíu mày, phát hiện không có ai đáp lại hắn, lại bước ra một bước, một bước này trực tiếp xóa nhòa khoảng cách rất dài, đi tới trước tiểu điếm.
Bỗng nhiên, hắn tựa hồ có cảm nhận, nhìn về phía bên trong tiểu điếm.
Bang bang! !
Mấy tiếng “bang bang” vang lên kiên tục, còn kèm theo tiếng Linh Thú gào thét, một đạo thân ảnh hồng y chật vật từ bên trong tiểu điếm lảo đảo chạy ra, lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Đó là một vị thất phẩm Chiến Thánh, Trảm Không cảm ứng ra tu vi của đối phương.
Biện Trường Không biến sắc:
- Nguy rồi! Tại sao Linh Phong lại ở trong tiểu điếm?
Cảm ứng được sắc mặt hoảng sợ của Mục Linh Phong, Biện Trường Không căn bản không còn kịp suy tư cái gì, thân hình lướt ra, phóng tới hướng Mục Linh Phong.
- Biện... Biện trưởng lão cứu ta!
Mục Linh Phong chạy ra khỏi tiểu điếm, nhìn thấy Biện Trường Không bay nhanh đến, nhất thời giống như bắt được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, khóc lớn nói.
Chết rồi, chết hết rồi!
Tiểu Hỏa chết rồi, Tiểu Thủy và Tiểu Lôi cũng chết hết rồi!
Con chó đen đáng sợ kia, giơ chân lên, Linh Thú cấp bảy căn bản không ngăn được, ba con Linh Thú cấp bảy của hắn đều bị một con chó tàn sát rồi!
Tim hắn rất đau, nhưng so với đau lòng, giờ phút này nhiều hơn là sợ hãi.
Con chó kia... quả thực là ác ma!
Khuôn mặt Biện Trường Không hiện lên vẻ khó tin, lần đầu tiên trên người Mục Linh Phong hắn cảm nhận được sự hoảng sợ như vậy, hắn đưa tay kéo Mục Linh Phong, chính là cảm ứng được bên trong tiểu điếm tựa hồ có một đạo công kích theo tới.
- A? Là một chân khí chân chó?
Sắc mặt Biện Trường Không trở nên có chút cổ quái, một dấu chân chó cũng có thể hù dọa một Thiếu điện chủ của Man Hoang Ngự Thú Điện thành như vậy?
- Trưởng lão cẩn thận! ! Mau tránh ra!
Mục Linh Phong thấy Biện Trường Không lại ngây ngốc chuẩn bị đi ngăn cản dấu chân chó này, quả thực sợ đến hồn phi phách tán, ba con Linh Thú cấp bảy đã chết có thể tìm lại, nhưng trưởng lão của Man Hoang Tam Thần Điện chết đi... Vậy chính là chuyện đại sự rồi!
Biện Trường Không sửng sốt, ngưng trọng, trên người hiện ra một khôi giáp chân khí tinh xảo, trong tay tia sáng chợt lóe, con rắn nhỏ màu đen quấn quanh cánh tay của hắn.
Nhè nhẹ, con rắn nhỏ phun ra nuốt vào cái lưỡi, uy áp đáng sợ khuếch tán.
Đây đồng dạng là một con Linh Thú cấp bảy.
Đối mặt với dấu chân chó, con rắn nhỏ bị Biện Trường Không trực tiếp vung ra, Hắc Thủy Xà cấp bảy là bảo bối của hắn, lực công kích hết sức đáng sợ, bát phẩm Chiến Thần bình thường không cẩn thận đều sẽ mất mạng.
Con rắn nhỏ trên không trung dữ tợn há miệng, răng nanh hiển lộ, phun ra nọc độc.
Nhưng sau một khắc, một dấu chân chó trực tiếp bóp áp qua, con rắn... trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ.
Trời ạ!
Cả người Biện Trường Không khẽ run rẩy, trong con ngươi hiện ra vẻ sợ hãi như hồng thủy.
Chỉ một móng vuốt Linh Thú cấp bảy đã bị đập thành huyết vụ... móng vuốt của con chó này đáng sợ như vậy sao?
Không do dự, Biện Trường Không xoay người tính toán chạy trốn, nhưng hắn có thể trốn đi đâu?
Hắn chắn trước người Mục Linh Phong, dấu chân chó trực tiếp bóp áp tới.
Một tiếng vang thật lớn!
Biện Trường Không muốn tránh cũng không được, triệu hồi trường mâu ngăn cản một chiêu này.
Phụt!
Cuồng phun một ngụm máu tươi, xương cốt Biện Trường Không phát ra tiếng vang như rang đậu, trường mâu trong tay trực tiếp nứt vỡ.
Cả người bay ngược, hung hăng đập vào vách tường trong hẻm nhỏ, chân khí khôi giáp trên người phân tán...
Một dấu chân chó, một bát phẩm Chiến Thần hấp hối.
Mục Linh Phong ngồi bịch xuống đất, hắn cảm thấy cả thế giới đều trở nên xám xịt.
Khuôn mặt Trảm Không run lên, âm thầm khụ một tiếng, thu tay về, móng vuốt của con chó kia... cũng hù dọa hắn khiếp sợ.
Cả hẻm nhỏ trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng tiếng xé gió vang lên, có những cường giả khác hội tụ đến đây, nhưng cảm nhận được không khí ngưng trọng trong hẻm nhỏ, cũng không dám tùy tiện hành động.
Lộc cộc.
Trong không gian yên tĩnh, một tiếng bước chân từ trong tiểu điếm truyền ra, một thân ảnh gầy gò như bóng ma hiện lên.
Trong tay Bộ Phương cầm ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo tràn đầy linh khí, đi tới cửa tiểu điếm, ở bên phải hắn là một chú chó mực bước đi như mèo, ở bên trái hắn lại là một nữ tử nhỏ tuổi.
Tổ hợp kỳ lạ này vừa xuất hiện, đã thu hút ánh mắt toàn trường, nhìn trong tay thanh niên kia cầm quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, hô hấp của mọi người cũng trở nên trầm trọng.
Chính chủ... Rốt cục đã xuất hiện!