Chương 247: Đầu bếp cũng dám đến Xuân Hương Lâu gây sự?
Đầu bếp cũng dám đến Xuân Hương Lâu gây sự?
- Lưu Di!
Lầu một Xuân Hương Lâu, Lưu Di đang ngồi trên ghế nắn bóp đùi bỗng nhiên nghe tiếng có người gọi nàng, Lưu Di ngẩng đầu theo bản năng, nàng nhìn thấy Xuân Hoa từ xa chạy đến, trên mặt dở khóc dở cười.
- A? Sao ngươi không hầu hạ công tử mà lại chạy xuống đây làm gì?
Lưu Di ngạc nhiên, nàng mất nhiều công sức như vậy mới lôi được một con dê béo vào, không thể chậm trễ được.
- Không phải… Lưu Di, công tử này… Có chút kỳ quái.
Khuôn mặt tươi cười của Xuân Hoa hơi kỳ lạ, muốn cười nhưng không cười nổi.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân kỳ ba thế này, đi đến nơi này chỉ để ăn cơm, mà không phải vì… Vui vẻ.
Hơn nữa, hắn ăn thì ăn đi, ăn xong vui vẻ cũng được, nhưng hắn vừa ăn vừa liên tục lải nhải nữa chứ.
Lưu Di nghe xong Xuân Hoa miêu tả, trên mặt cũng có chút đặc sắc, lúc trước nàng cũng nghe Bộ Phương hỏi trong Xuân Hương Lâu có gì ăn hay không, nàng còn tưởng rằng Bộ Phương hỏi theo ý đó chứ...Hoá ra là nàng đã hiểu sai ý.
Cái tên này đúng thật là đến để ăn!
Vì vậy, Lưu Di dẫn theo Xuân Hoa vội vàng đi về phía căn phòng kia, còn chưa đi đến gian phòng, đã nghe được tiếng phê bình liên tục vang lên.
- Đây là cá kho rượu hay là cá ngâm dấm vậy? Đổ nhiều dấm như thế là muốn người ăn bị chua chết sao? Hơn nữa, vì sao thịt cá lại cứng như thế? Khống chế lửa giống như người vừa xuống bếp lần đầu vậy.
- Đây là canh hoa sen? Nước cơm thì đúng, đặc sệt như thế, không có chút hương vị nào, ngươi làm hoa sen để trang trí hay là làm canh?
- Còn con vịt kia nữa, còn chưa nhổ lông sạch sẽ, ngươi ăn vịt còn ăn cả lông à?
...
Bộ Phương cau mày, phê bình từng món ăn trên bàn, sắc mặt hắn tràn đầy sự chán ghét, ghét bỏ những món ăn kia, điều này làm cho mọi người xung quanh hoảng hốt những thức ăn kia rác rưởi đến mức đó thật sao?
Mặc dù đầu bếp Xuân Hương Lâu bọn họ không bằng đầu bếp của tửu lâu lớn, nhưng tài nghệ nấu ăn cũng không phải hạng xoàng, mỗi món ăn đều có mùi vị rất ngon, nhưng sao đến miệng người trẻ tuổi trước mắt này lại giống như rác rưởi vậy?
Lưu Di vừa đi vào cửa đã nhìn thấy Bộ Phương liên tục phê phán, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, Thu Nguyệt thì đang đứng bên cạnh uất ức.
- Ai nha, công tử, làm sao vậy? Chẳng lẽ Xuân Hoa và Thu Nguyệt không hầu hạ ngài vừa lòng sao?
Khuôn mặt Lưu Di cười tươi, thân mật ngồi xuống bên cạnh Bộ Phương nói.
Bộ Phương không trả lời vấn đề của nàng, hắn gắp một miếng sườn lên bỏ vào miệng, sau đó lập tức nhổ ra vào chén.
- Các ngươi nấu sườn không đúng lửa, đầu bếp các ngươi mới học nghề sao? Không biết khống chế lửa rất quan trọng với món ăn hả? Vậy mà hắn chỉ có thể tạm nắm giữ cách không chế lửa mà thôi!
Lưu Di ho khan một tiếng, sắc mặt trở nên khó nhìn, cái tên này… Nếu không phải nhìn dáng vẻ ngươi rất có tiền, Lưu Di ta đã trở mặt với ngươi từ lâu!
- Công tử, Xuân Hương Lâu chúng ta không thể so được với tửu lâu, ngươi yêu cầu quá nghiêm khắc rồi đấy?
Nụ cười trên mặt Lưu Di dần dần biến mất, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đứng sau lưng nàng bĩu môi, gật đầu.
Bộ Phương đưa đôi đũa về món cuối cùng, đó là một lồng bánh bao, hơi nóng bốc lên, mùi thơm không tệ lắm.
Món ăn này là Sinh Tiên Bao, bỏ bánh bao vào dầu chiên đến khi vàng óng ánh, bên ngoài vàng nộn, mùi thơm hấp dẫn.
Cắn một Sinh Tiên Bao, Bộ Phương nhíu lông mày lại, mặc dù Sinh Tiên Bao có mùi vị rất được, tốt hơn những món ăn khác nhiều, nhưng cũng có rất nhiều chỗ thiếu sót.
- Chọn loại bột mì quá cứng rắn, da bánh bao dính răng, hương vị hơi đậm, dầu bên trong không chảy ra hết, hỏa hầu của Sinh Tiên Bao cũng không khống chế được…
- Công tử!
Lưu Di nhìn Bộ Phương sắp bắt đầu nói nhảm, nàng sửng sốt, trực tiếp ngắt lời hắn.
Sắc mặt Bộ Phương vẫn như thường, thả đôi đũa xuống, nói.
- Cho dù ở đâu đi nữa, ngươi đã yêu cầu người này làm món ăn, thì hắn phải phụ trách với món mà mình đã làm ra, bởi vì món ăn ngon cũng là một thủ đoạn để giữ chân khách hàng, nếu là đầu bếp, chắc chắn sẽ chú ý đến từng món ăn một cách nghiêm ngặt… Ta nói vậy cũng vì muốn tốt cho các ngươi.
Lưu Di nghe xong lời của Bộ Phương, khuôn mặt nàng càng lạnh lẽo, món ăn có thể ăn no bụng là được rồi, không ai đến Xuân Hương Lâu để thưởng thức món ăn cả, bọn họ chỉ muốn làm một số chuyện mà ai cũng biết đấy!
Vì sao đến lượt Bộ Phương thì lôi đâu ra lắm chuyện thế, tên này cố ý đến quấy rối đúng không? Không lẽ hắn là một đầu bếp chuyên nghiệp?
- Công tử, mặc dù Xuân Hương Lâu ở Nam Thành chỉ là một nơi trăng gió, nhưng cũng không phải là nơi mà người ta có thể thoải mái ức hiếp, ta thấy dáng vẻ công tử đường hoàng, có phong độ của công tử thế gia, xem ra lần này ánh mắt Lưu Di ta sai rồi, ngươi luôn xoắn xuýt với mấy món ăn, điều này có thể nói là các hạ chính là một đầu bếp?
Lưu Di càng nói càng không nể mặt, cách xưng hô từ công tử biến thành các hạ, đây là tiết tấu muốn xé mặt rồi.
Nhưng Lưu Di cũng không hoàn toàn không sợ, Xuân Hương Lâu các nàng có thể đứng vững ở Nam Thành, chắc chắn có chỗ dựa không thể tưởng tượng, người nào dám đến đây gây chuyện, trên cơ bản không có kết cục tốt.
- Không sai, ta chính là một đầu bếp.
Bộ Phương nghiêm túc gật đầu.
Phốc xuy, Xuân Hoa và Thu Nguyệt ở sau lưng Lưu Di che miệng bật cười, đầu bếp? Tên tiểu tử này lại là một đầu bếp? Lúc đầu các nàng còn nghĩ hắn là một công tử ca có tiền, còn đắc ý trong lòng, không ngờ đối phương lại là một tên đầu bếp nghèo kiết xác.
Xuân Hoa và Thu Nguyệt nghĩ đến việc thanh niên anh tuấn này, ngày bình thường mặc một bộ quần áo dính đầy dầu mỡ, vắt một chiếc khăn trên vai, trên người dính tro bụi, mùi dầu ám đầy người, mồ hôi chảy ròng ròng… Lập tức, hai người nhịn không được phải rùng mình.
Lưu Di nghe được câu trả lời, mắt xếch trừng lên, chút tươi cười sót lại trên mặt đã hoàn toàn biến mất, nàng lạnh lùng nhìn Bộ Phương.
Đầu bếp? Tên tiểu tử trước mắt thật là một tên đầu bếp? Một đầu bếp thì làm gì có tiền?
Bịch!
Lưu Di càng nghĩ càng giận, nàng đập tay lên bàn, những món ăn trên bàn đều nhảy lên, mọi người xung quanh đều phải rụt cổ lại.
Xuân Hoa và Thu Nguyệt cảm thấy trái tim lạnh lẽo, lui về sau, các nàng biết nếu Lưu Di tức giận thì cực kỳ đáng sợ.
Hai nàng dùng ánh mắt hả hê nhìn Bộ Phương, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Phương, sắc mặt hai người trở nên cổ quái.
Bộ Phương ngạc nhiên nhìn nữ nhân vỗ bàn trước mắt, nàng có ý gì? Đầu bếp thì làm sao? Dựa vào đâu mà nàng ta dám khinh thường đầu bếp?
- Một tên đầu bếp nghèo kiết xác cũng dám đến Xuân Hương lâu của ta giở trò, hôm nay ta không cho ngươi thấy chút màu sắc thì ngươi nghĩ là Xuân Hương Lâu của ta dễ nói chuyện thật!
Lưu Di đứng lên, bộ ngực bự phập phồng, lạnh lùng nói.
Bộ Phương nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, nữ nhân này đúng là không nói đạo lý, không phải nàng kéo mình vào đây sao? Vì sao bây giờ lại nói mình đến đây giở trò?
- Xuân Hoa, ngươi đi gọi hộ vệ đến đây! Hôm nay phải dạy dỗ tiểu tử này một trận, tiếc là phải lãng phí một bàn thức ăn ngon như vậy.
Lưu Di nói, Xuân Hoa nhanh chóng gật đầu, nàng cảm giác Lưu Di đang tức giận, nên hôm nay nàng đặc biệt nghe lời.
- Đầu bếp, hừ… Đầu bếp nghèo kiết xác.
Lưu Di nhìn chằm chằm Bộ Phương, nhịn không được lắc đầu cười nhạt, vậy mà cũng có lúc nàng nhìn nhầm người.
Thực ra nàng cũng hiểu được, nói đầu bếp không có tiền cũng chưa chắc, nhưng dù sao ngay lúc đầu nàng cũng nghĩ Bộ Phương là một quý công tử, dù sao dáng dấp và khí chất của hắn như thế kia.
Nhưng vừa phát hiện hắn lại là một đầu bếp, kém xa so với tưởng tượng của chính nàng, nên đành thẹn quá hóa giận.
Một gã đầu bếp và một quý công tử, chênh lệch như gà rừng và phượng hoàng, cách xa hẳn một bầu trời.
Xuân Hoa nhanh chóng quay về, sau lưng nàng, một đám người đại hán mặc chỉ áo khoác khoe cơ bắp, bọn họ chen chúc đi vào, trên mặt bọn chúng râu ria rậm rạp, khí tức hung tàn.
Bọn họ vừa đến đây, làm những người trong phòng phải hoảng sợ lui về sau.
- Ôi, Lưu Di, có kẻ nào không có mắt dám gây chuyện ở đây sao? Trời ơi, lần này lại có một tên tiểu bạch kiểm đến quấy rối sao?
Đại hán cầm đầu cười tươi nhìn Lưu Di.
- Trần hộ vệ, tiểu tử này không có tiền mà học người ta đến chơi gái, một tên nghèo kiết xác lại dám đến Xuân Hương Lâu lừa bịp, còn dám ghét bỏ cơm nước của Xuân Hương Lâu, ngươi nhìn mà xử lý.
Sắc mặt Lưu Di hòa hoãn một chút, chỉ vào Bộ Phương, lạnh lùng nói.
- Ôi, tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ, dám gây chuyện ở Xuân Hương Lâu, chán sống rồi đúng không?
Đôi mắt của Trần hộ vệ trừng lớn, cầm chặt hỏa côn trong tay, một chân dẫm nát ghế bên cạnh, liếc mắt nhìn Bộ Phương.
Phía sau hắn, đám hộ vệ cũng nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt hài hước nhìn Bộ Phương, đến Xuân Hương Lâu gây chuyện… Muốn chết sao?
- Róc rách.
Khẽ nâng ấm trà lên, nước trà nóng hổi đổ vào trong chén.
Bộ Phương cầm chén trà, lạnh nhạt uống một hớp, nước trà trong Xuân Hương lâu miễn cưỡng làm hắn hài lòng.
Uống xong trà, Bộ Phương không nhanh không chậm nhìn về phía đám người xung quanh, nhìn chằm chằm Trần hộ vệ và Lưu Di đang chán ghét hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.