Mỹ Thực Gia Tại Dị Giới

Chương 252: Bạo Long Ma Ngư va đập vào Nam Thành

Chương 252: Bạo Long Ma Ngư va đập vào Nam Thành


Bạo Long Ma Ngư va đập vào Nam Thành
Một tiếng thú rống này mang theo cuồng bạo cùng hung lệ đáng sợ, cùng với thanh âm rầm rầm sóng nước thật lớn hung hăng đánh ra. Hơi nước mênh mông từ bên ngoài cửa thành mãnh liệt tiến đến, mang theo một cỗ mùi hương gay múi xông kích vào tâm thần của dân chúng Nam Thành.
Xoát xoát xoát!
Nhóm cường giả thủ vệ của Nam Thành đều mặc áo giáp chạy ra khỏi cửa thành, phóng ra ngoài thành. Thần sắc trên mặt mỗi người bọn họ đều là thập phần ngưng trọng.
- Quái vật a! Chạy mau!
- Đại quái ngư sẽ ăn thịt người a!
- Rồng! Đây là long yêu đang phẫn nộ bên trong Long Hà sao?
…….
Trong lòng nhóm dân chúng hoảng sợ, đều rống lớn lên. Trên mặt bọn họ phủ đầy hoảng sợ, người bốn phía đều chạy như điên vào trong thành. Những thủ vệ đang khống chế trật tự lập tức không giữ được, bên trong lâm vào một trận hỗn loạn.
Bộ Phương cùng Tiếu Yên Vũ hành tẩu trên đường lớn, bên cạnh hai người bọn họ là đám hộ vệ không ngừng chạy như điên cùng dân chúng bối rối
Gừ!!
Một tiếng hô giống như xé rách vang lên, sau đó là không ngừng có chân khí nổ vang vọng. Cửa thành cứng rắn dần dần nâng lên. Kia vốn là cây cầu trước cửa thành, dần nâng lên, che lại cửa thành, phòng ngừa quái vật thật lớn nhảy vào trong thành.
Rầm rầm!
Sóng nước ngập trời đột nhiên dựng lên, cơ hồ sắp ngập đầy bên ngoài tường thành. Trong khe hở cửa thành kia thẩm thấu ra một chút nước sông lạnh như băng.
Bộ Phương cùng Tiếu Yên Vũ còn tính toán tiếp tục đi về trước, nhưng lại bị đám thủ vệ chặn lại. Bộ Phương nhíu nhíu mày, Tiếu Yên Vũ đang định cùng thủ vệ nói gì đó, xa xa liền vọt đến ba bóng người.
- Yên Vũ, thì ra nàng ở chỗ này a! Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, mau chúng ta trở về Tiếu phủ.
Đầu lĩnh là một vị nam tử trung niên mặc cẩm bào hoa lệ, chòm râu rậm rạp, khoanh tay đứng đó, nhìn thấy Tiếu Yên Vũ, nhất thời trên mặt toát ra ý vui mừng, vội vàng nói.
Phía sau nam tử trung niên này còn có rất nhiều người, những người này tựa hồ đều là người Tiếu gia, mặc có chút hoa lệ, trên người cũng là ẩn ẩn có chân khí dao động lưu chuyển.
Vị thị nữ lúc trước bị Tiếu Yên Vũ gọi trở về thật nao núng đứng bên trong đám người.
- Tiếu Kha Thành, ngươi có biết bên ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?
Tiếu Yên Vũ không để ý đến lờ nói người trung niên nói trước, ngược lại là hỏi ngược lại.
Tiếu Kha Thành, cũng chính là nam nhân trung niên kia, nhất thời sửng sốt, nhìn về phía bên ngoài cửa thành, bĩu môi:
- Hẳn là linh thú trong Vô Tận Hải từ đường sông không cẩn thận tiến vào. Loại chuyện này ở Nam Thành này không tính là hiếm thấy. Có lẽ linh thú lần này cũng chỉ là đáng sợ hơn một ít mà thôi.
Thanh âm của hắn cứng cỏi, cửa thành sắt thép thật lớn kia phát ra một tiếng vang thật lớn.
- Đông! !
Như là có một sinh vật thật lớn nào đang va đập vào cửa thành kia. Cửa thành kia phát ra tiếng vang không chịu nổi vật nặng, nước sông lạnh như băng từ bên ngoài dũng mãnh tiến vào.
Trong lòng Tiếu Kha Thành nhất thời run lên, thần sắc trên mặt cũng trở nên có chút khó coi.
- Với uy thế này, chẳng lẽ là linh thú cấp bảy? Chỉ là nếu là linh thú cấp bảy, thủ vệ cửa biển như thế nào có thể không phát hiện ra a? Một đầu lớn như vậy, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra mới đúng a!
Ngữ khí của Tiếu Yên Vũ có chút lạnh lùng.
Thảm trạng vừa rồi của cửa thành đã làm cho nội tâm của nàng cũng có chút run sợ. Nếu đây là bởi vì sai lầm của thủ vật tạo thành… Vậy đây tuyệt đối là chuyện tình không thể tha thứ.
- Tiếu tiểu thư yên tâm, chuyện này tuyệt đối có kỳ hoặc. Trông coi cửa biển đều là binh lính của Thường Sơn ta, bọn họ không có khả năng vi phạm phải sai lầm lớn như vậy. Thường mỗ dám dùng tánh mạng bảo đảm.
Xa xa, một hàng thủ vệ giậm chân tại chỗ mà đến, đi đầu chính là một vị nam tử khôi ngô, hơi thở trên người có chút áp bách.
Người này chính là đại thống lĩnh Nam Thành, Thường Sơn, một vị cao thủ cấp bậc Chiến Hoàng lục phẩm.
Linh thú cấp bảy khổng lồ như vậy đột nhiên xuất hiện trong Long Hà. Đây quả thực là chuyện tình không thể tưởng tượng, cho dù thủ vệ có thời điểm lơi lỏng nhưng cũng không thể làm cho linh thú lớn như vậy lẫn vào trong.
Bộ Phương an tĩnh đứng ở một bên, thản nhiên nhìn nhìn đoàn người đột nhiên hội tụ đến, tâm như nước ngừng chảy.
……..
Ngoại thành Nam Thành.
Một con quái ngư khổng lồ đang không ngừng va đập vào tường thành nguy nga của Nam Thành. Thể tích của quái ngư kia thập phần khổng lồ, vảy toàn thân lòe lòe giữa hào quang, kích thích ánh mắt của người.
Miệng quái ngư mở ra, trong miệng tràn đầy răng nanh phong duệ giống như đao cương, lại là bao trùm tầng tầng rậm rạp, làm cho người ta run lên.
Quái ngư có hai chòm râu, chòm râu vừa hẹp dài vừa mềm mại, trôi nổi ở không khí, không ngừng vung vẩy.
Ầm!!
Quái ngư lại lần nữa va đập vào cửa thành, dẫn đến cửa thành sắt thép kia run mạnh lên.
Tại một địa phương cách xa Long hà, năm nam tử thần bí mặc hắc bào, đeo mũ lụa mỏng đứng sừng sững, ngắm nhìn quái ngư thật lớn đang tấn công Nam Thành.
- Bạo Long Ma Ngư cấp bảy cho dù ở trong Vô Tận hải đã là linh thú cấp Lĩnh Chủ có chút đáng sợ rồi. Vận dụng thủ đoạn triệu hoán của Tế Tự đại nhân, gọi về quái vật này, Nam Thành đã có thể thật sự phiền toái rồi.
Thanh âm khàn khàn vang lên.
- Có súc sinh này ở đây, Nam Thành trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể đột phá khỏi phong tỏa. Đứa con gái của Tiếu Mông hẳn đã bị nhốt trong thành rồi. Chỉ sợ tin tức này rất nhanh sẽ truyền trở lại Đế Đô. Nhưng thật không rõ ràng Tiếu Mông kia có thể hay không đến cứu đứa con gái bảo bối của hắn.
- Khặc khặc khặc, Thanh Phong Đế Quốc rất nhanh sẽ lâm vào hỗn loạn. Đại Đế Ti nếu đã đáp ứng trợ giúp Cơ Thành Vũ kia, vậy tự nhiên sẽ làm được. Hỗn loạn mới có cơ hội. Huồng hồ… Tu La Môn chúng ta đã an tĩnh thật lâu. Đám quần man nơi Nam Cương này chỉ sợ đã quên hết sợ hãi từng trải qua!
Thanh âm khàn khàn không ngừng vang vọng, trong thanh âm bí mật mang theo vài phần thống khoái.
Chân khí tối đen ở thân thể của bọn họ lưu chuyển, chậm rãi chuyển động.
- Đúng, Thanh Phong Đế Quốc bất quá là một địa phương nhỏ, chỉ là một viên đá Tu La Môn chúng ta đạp lên để lần nữa quật dậy mà thôi!
……..
Xoát!
Thường Sơn mặc áo giáp, một cước dẫm nát lên vách tường tường thành, về sau dùng một chút lực, cả người nhảy lên cao cao, dừng phía trên tường thành vững chắc.
Hắn uy phong lẫm liệt nhìn nhìn về phía bên ngoài cửa thành, trong đôi mắt tràn ngập ngưng trọng.
Gừ!
Uy thế tanh hôi xông vào mũi, huyết tinh nồng đậm cùng răng nanh bén nhọn rậm rạp tràn ngập trong đôi mắt của Thường Sơn.
Thường Sơn nhất thời cứng đờ cả người, gầm lên một tiếng, bộc phát ra chân khí toàn thân. Một cây thương trường bị hắn nắm trong tay, chân khí tản ra, một đạo thương mang đáng sợ hung hăng đâm ra.
Một thương mạnh mẽ đâm vào trong miệng dữ tợn kia. Cả người Thường Sơn căng thẳng, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực đáng sợ từ trong cánh tay đang nắm lấy trường thương phát ra. Toàn thân trường thương bị cỗ lực này chấn động, mạnh mẽ rơi xuống tường thành.
Một cái xoay người, Thường Sơn đứng vững lại thân mình.
Nhóm dân chúng nhất thời phát ra tiếng kinh hô. Lúc trước vừa nhìn thấy Thường Sơn ra tay, trong lòng bọn họ xuất hiện hy vọng mạnh mẽ. Chỉ là người mạnh nhất của Nam Thành này cũng bị một chiêu đánh bay, trái tim của bọn họ nhất thời chìm vào đáy cốc.
- Yên Vũ, nơi này nguy hiểm, chúng ta đi nhanh đi!
Đôi mắt Tiếu Kha Thành lóe lên, quay đầu nói với Tiếu Yên Vũ.
Tiếu Yên Vũ liếc mắt nhìn hắn, cau mày đẹp, cũng mặc kệ hắn, tiếp tục ngưng trọng nhìn về phía tường thành kia, Thường Sơn cũng không thể ngăn cản được quái ngư kia. Nam Thành kia thật sự có thể nói là lâm vào trong nguy cơ.
- Yên Vũ! Đừng tùy hứng, theo chúng ta quay về tiểu phủ!
Sắc mặt Tiếu Kha Thành có chút âm trầm, lạnh lùng nói.
Bộ Phương có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Tiếu Kha Thành một cái.
- Chúng ta đến phía trước nhìn xem thử đi.
Bộ Phương thản nhiên nói với Tiếu Yên Vũ.
Tiếu Yên Vũ vừa nghe lời này của Bộ Phương, đôi mắt nhất thời sáng ngời, chẳng lẽ Bộ lão bản muốn ra tay rồi sao? Phía sau Bộ lão bản chính là con rối cường đại kia a!
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi tính làm cái gì, muốn tìm chết thì cứ đi một mình đi, đừng kéo theo Yên Vũ!
Tiếu Kha Thành không thể đối phó với Tiếu Yên Vũ, giờ phút này còn đang nổi nóng, Bộ Phương vừa nói như vậy, nhất thời trở thành chỗ để hắn phát tiết.
Tu vi của Tiếu Kha Thành không cao, hắn đứng hành lão Tam của Tiếu gia, chủ yếu là phụ trách sản nghiệp kinh doanh của Tiếu gia. Đối với tu hành không phải thật để bụng, cho nên hắn căn bản không thể nhìn ra tu vi của Bộ Phương.
Mà bộ dáng Bộ Phương trẻ tuổi, cũng không người tu vi cao, cho nên hắn thật yên tâm quát lớn.
Bộ Phương nhíu mày, thấy Tiếu Kha Thành dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn đột nhiên cong cong khóe miệng, vung tay, xoay người bỏ đi.
- Rất tốt, ngươi nói rất có đạo lý.
Bộ Phương xoay người đi về trong thành, trong đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, liếc mắt nhìn quét qua Tiếu Kha Thành kia một cái, sau đó nhắm mắt đuổi theo đuôi Bộ Phương.
Tiếu Yên Vũ ngẩn ngơ, trong đôi mắt cũng đột nhiên hiện ra lửa giận.
Tiếu Kha Thành a Tiếu Kha Thành, ngươi thật sự là một tên ngu xuẩn a!
Thực lực của Bộ lão bản có lẽ không đủ để đối phó với quái ngư kia nhưng con rối bên người Bộ lão bản đáng sợ như thế nào ngươi có biết hay không? Đó chính là con rối có thể đối phó với cả chiến thần bát phẩm a. Có tồn tại như vậy ra tay, quái ngư ngoài thành kia căn bản không tính là cái gì!
Tiếu Yên Vũ hung hăng trừng mắt với Tiếu Kha Thành, xoay người đuổi theo bóng dáng Bộ Phương rời đi.
Với tính cách của Bộ lão bản, dấu hiệu lúc trước tính toán ra tay chính là không dễ dàng đến mức độ nào a!
- Nha đầu kia có cần mặt mũi hay không hả!
Tiếu Kha Thành nhìn theo bóng dáng Tiếu Yên Vũ rời đi, sắc mặt vô cùng âm trầm. Vì một thanh niên xa lạ, cư nhiên bỏ qua mặt mũi của hắn như vậy, hắn tốt xấu gì cũng là Tam gia của Tiếu gia Nam Thành a!
- Đuổi theo đi, phải mang Tiếu Yên Vũ kia trở về Tiếu gia…
Hít sâu một hơi, bình phục tức giận trong lòng, Tiếu Kha Thành nói với đám người chung quanh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất