Chương 254: Người như ta không biết khoác lác nhất
Người như ta không biết khoác lác nhất
Đối mặt với yêu cầu cao tận trời của thiếu niên cao ngạo trước mắt này, Bộ Phương cũng không biết nên nói cái gì.
Cư nhiên có người muốn mua Tiểu Bạch, đây quả thực… ánh mắt quá độc đáo rồi. Bộ Phương nghiêng đầu đánh giá Tiểu Bạch béo núc một phen. Tên này đến cái đuôi còn không có điểm đặc biệt nào, còn đặc biệt béo, cư nhiên có người có thể coi trọng hắn.
Tiểu điếm khắp ở Đế Đô, nhiều người có tiền ra ra vào vào, đều không có người nói ra muốn mua Tiểu Bạch, thiếu niên trước mắt này cư nhiên khủng bố như thế.
- Tiểu Bạch, ngươi nghe thấy gì không hả, thì ra trên thế giới này còn có thể có người tán thưởng ngươi.
Bộ Phương vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bụng béo núc của Tiểu Bạch, nghiêm túc nói.
Trong mắt Tiểu Bạch lóe ra hồng mang, bàn tay giống như quạt hương bồ nâng lên, sờ sờ cái đầu tròn vo của mình… vẻ mặt ngây ngốc.
- Thế nào? Ra giá đi.
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, cười cười nhìn Bộ Phương.
Một đám đứa nhỏ cùng hạ nhân đi phía sau thiếu niên này bao vây chung quanh, cũng dùng ánh mắt trêu tức nhìn nhìn Bộ Phương.
Tiếu gia Nam Thành cái gì nhiều nhất? Tiền a! Là một trong những tài phiệt của Nam Thành, tuy thế lực không phải thâm căn cố đế nhưng nhiều năm dựa dẫm vào vị buôn bán hàng đầu Tiếu Mông, lời được không ít tiền. Dù sao Tiếu Mông là từ Tiếu gia Nam Thành đi ra, mánh lới cũng không nhỏ.
- Không được, ngươi nuôi không nổi hắn.
Bộ Phương cuối cùng tựa hồ nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối, lắc lắc đầu, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên kia.
- Bổn thiếu gia nuôi không nổi hắn? Nực cười… Một ngàn kim tệ, viên thiết này thuộc về ta!
Thiếu niên lạnh lùng cười, cảm thấy Bộ Phương đang khoác lác.
Một con rối viên thiết mà thôi, còn muốn khó đến lên trời hay sao, chả lẽ chuyên ăn nguyên tinh?
Một ngàn kim tệ… khóe miệng Bộ Phương cong lên, nhất thời nhìn thiếu niên này như nhìn tên ngốc. Đồ ăn thừa Tiểu Bạch bình thường tập luyện, tùy tiện lấy ra cũng không chỉ đơn giản là một ngàn tệ, ngươi muốn xin ăn sao?
- Một ngàn kim tệ… ha ha.
Bộ Phương mặt không biểu tình cười lạnh.
Tầm mắt Tiểu Bạch lóe lên, liếc mắt nhìn Bộ Phương, lại liếc mắt nhìn nhìn thiếu niên kia.
- Tên quê mùa nhà ngươi, cũng đừng được voi đòi tiên. Bổn thiếu gia coi trọng con rối này là vinh hạnh của hắn!
Thiếu niên tức giận a, một ngàn kim tệ mua một con rối thiết của ngươi, ngươi còn dám ngại ít? Nhãn giới của mấy tên quê mùa hiện tại đều cao như vậy sao?
Bộ Phương nhíu nhíu mày, miệng hơi vểnh lên, sau đó nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Đừng nháo nữa, ngươi thật sự nuôi không nổi.
Đừng nháo em gái ngươi a! Đôi mắt thiếu niên ngưng trọng, vung tay, ầm một cái một túi kim tệ lớn nhất thời rơi trên mặt đất. Một gói túi tiền to rơi ra, mấy tấm kim tệ từ trong đó nhảy ra.
- Đây là hai nghìn kim tệ, đủ rồi chứ? Mẹ ta từng nói làm người không được quá tham lam!
Thiếu niên nói.
Bộ Phương khẽ thở dài một hơi, vươn tay, vỗ vỗ đầu thiếu niên:
- Đừng nháo nữa, muốn mua tên gia hỏa này, dùng kim tệ là không đủ đâu.
Thiếu niên trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn bàn tay của Bộ Phương vỗ trên đầu hắn, cả người đều dại ra, chúng ta khi nào thì thân thiết như vậy rồi.
Sau đó chuyện tình càng khiến hắn trợn mắt há hốc mồm liền xảy ra. Chỉ thấy thanh niên trước mắt này vung ngón tay, một đạo nguyên tinh trong suốt xuất hiện trong tay hắn.
Bộ Phương trịnh trọng nói:
- Mua nó, phải dùng cái này.
Nguyên tinh… Ngươi con mẹ nó còn thật dám ra giá a. Con rối thiết này như thế nào có thể đánh đồng cùng nguyên tinh chứ?
- Ngươi đang nói cái gì…
Thiếu niên vốn đang nổi giận đùng đùng liền mở miệng chất vấn.
Nhưng thời điểm Bộ Phương vừa mới mở miệng, tay vung ra, tấm nguyên tinh kia bị hắn ném cho Tiểu Bạch. Nguyên tinh xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, về sau “keng” một tiếng rơi vào trong bụng không biết đã mở ra khi nào của thiết cầu kia.
“Cót két…”
Tiểu Bạch khép bụng lại, giống như thanh âm nguyên tinh bị mài nhỏ vang lên, khiến cho thiếu niên cùng hạ nhân chung quanh cũng nổi da gà. Con rối thiết này thật… thật là ăn nguyên tinh a?
- Cho nên nói ngươi nuôi không nổi a, người quen biết ta đều biết, người như ta tuyệt đối sẽ không khoác lác.
Bộ Phương vỗ vỗ bụng béo của Tiểu Bạch, nghiêm túc nói.
Sau đó mang theo Tiểu Bạch rời khỏi đám người, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi xa, thiếu niên mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt trở nên sáng lên.
- Người này rốt cuộc là ai, con rối có thể ăn nguyên tinh, thật thần kỳ a! Ngay cả nguyên tinh còn có thể lấy ra… khẳng định không phải tên quê mùa gì! Chẳng lẽ là khôi lỗi sư được đại bá từ nơi nào mời đến sao?
- Vũ thiếu, người này là bạn của Yên Vũ tiểu thư, được an bài trong sương phòng xa xa…
Một hạ nhân biết được sự tình trong đó liền hạ thân mình nói.
- Hồ nháo! Sương phòng kia là địa phương người có thể ở sao? Nếu là bằng hữu của Yên Vũ tỷ làm sao có thể ở địa phương loại này? Rốt cuộc là kẻ ngốc nào an bài, ngươi nhanh đổi cho công tử này khách phòng tốt nhất đi!
Tiếu Vũ nhất thời không vui, cúi mặt xuống, quát lớn với hạ nhân kia.
Trên mặt hạ nhân kia cừng đờ, lĩnh mệnh mà đi.
Ánh mắt Tiếu Vũ sáng lên, thu hồi gói to kim tệ trên mặt đất, sau đó liền nhếch mông đi theo Bộ Phương.
- Tiền bối, giá cả chúng ta thương lượng kỹ càng đi a… mười tấm nguyên tinh? Bằng không hai mươi tấm đi?
……….
Lầu các Tiếu gia, là một đống phòng ốc có chút cũ kỹ. Một vài phòng ốc có dấu hiện năm tháng ở trong Tiếu phủ này, là đã tồn tại vào thời điểm Tiếu gian mới tiến nhập vào Nam Thành này. Những năm gần đây, sau khi tổ bối Tiếu gia phát triển ở Nam Thành này, rất nhiều phòng ốc đều được làm mới, nhưng chỉ có đống lầu các này vẫn được tiếp tục bảo tồn lại.
Tiếu Yên Vũ đẩy ra ván cửa cũ kỹ, cẩn thận bước vào trong đó.
Trong lầu các châm một chút đàn hương, mùi đàn hương dễ ngửi tràn ngập trong lầu các, làm cho người ta lòng yên tĩnh thần.
Từ lầu các đi vài bước, đó là một gian phòng nhỏ. Đẩy ra cửa phòng nhỏ, bên trong có trà hương nồng đậm khuếch tán ra, thấm vào ruột gan.
- Gia gia.
Tiếu Yên Vũ hơi hơi khom người, nói.
Một lão giả ngồi xếp bằng trong phòng, trên mặt lão giả đầy nếp nhăn, mặt mũi hiền lành nhìn nhìn Tiếu Yên Vũ, cười khẽ:
- Nha đầu, con đã đến rồi à.
- Ngồi xuống uống chén trà đi. Đây chính là Lưu Dương Trà do ta nhờ lão Nhị từ Kiến Ninh Quận mua về, hương vị rất không tệ.
Lão giả thuần thục xoay chén trà đến trước mặt Tiếu Yên Vũ, sau đó nắm ấm trà, nâng lên cao cao. Nước trà vàng nhạt thơm ngát từ trong miệng ấm trà chảy ra, đổ đầy chén trà.
Tiếu Yên Vũ tháo xuống khăn che mặt, sau khi tạ ơn lão giả, liền nâng lên chén trà, nhẹ nhấp một ngụm.
Vị trà nồng đậm mang theo chút chua sót lan tỏa trong miệng nàng, thời điểm chua sót sắp biến mất lại hóa thành chút ý ngọt, linh khí tràn đầy, làm cho Tiếu Yên Vũ cảm thấy cả người đều giống như đắm chìm trong ánh mặt trời.
- Ha ha, hiện tại người trẻ tuổi thích uống trà đã còn rất ít rồi, nghe cha con nói nha đầu con pha trà rất không tệ, có thời gian có thể pha cho lão già ta một ly a.
Lão giả cười khẽ.
Lưu Dương Trà của Kiến Ninh Quận là rất có danh ở Thanh Phong Đế Quốc, giá cả đắt đương nhiên cũng là có tiếng.
- Gia gia nói đùa rồi, nếu người muốn, Yên Vũ tùy thời điều có thể pha trà cho người.
Tiếu Yên Vũ lạnh nhạt cười.
Lão giả vuốt râu cười to, lại cùng Tiếu Yên Vũ nói một vài đề tài, về sau mới dần dần bắt đầu chuyển về chủ đề chính.
- Nha đầu, con có biết gia gia vì sao gọi con từ Đế Đô trở về không?
Lão gia tử thở dài một hơi, sau khi thưởng thức một ngụm trà, chậm rãi nói.
Tiếu Yên Vũ cũng không trả lời, lẳng lặng đợi lão giả tiếp tục nói.
- Nếu con cùng Tiểu Long đều không trở lại, Tiếu gia Nam Thành ta… liền nguy hiểm a.
Lão gia tử nói.
Đôi mắt Tiếu Yên Vũ nhất thời co rụt lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đại mi vừa nhíu, khó hiểu nói:
- Xin người chỉ giáo?
Lão gia tử liếc mắt nhìn Tiếu Yên Vũ thật sâu, sau đó từ trong ngực lấy ra một bình ngọc màu đen.
- Đây là một loại linh dược Nhị thúc con một tháng trước thu mua được từ trong tay một đám người thần bí.
Tiếu Yên Vũ tiếp nhận bình ngọc này, từ trong đó lấy ra một viên đan dược đen thui, nhất thời hương vị gay mũi dũng mãnh tiến vào trong mũi nàng, làm cho nàng không nhịn được nhíu mày.
- Cái này có mùi vị gì đây…
- Đan dược này tên là cái gì ta cũng không biết, là Nhị thúc con thu mua, dược hiệu có thể tăng lên chân khí tu vi. Nhị thúc con chính là ăn xong đan dược này, tu vi bước vào lục phẩm.
Lão gia tử nói, biểu tình không vui không buồn.
Tiếu Yên Vũ nhíu mày, Chiến Hoàng Chi Cảnh lục phẩm sao? Đây không phải chuyện tình nên chúc mừng sao? Chẳng lẽ đan dược này có vấn đề gì?
- Đúng vậy… Chính là giống như con suy nghĩ, đan dược này có vấn đề, hơn nữa vấn đề rất lớn.
Trên mặt lão gia tử toát ra một tia chua sót.
- Nhị thúc con tuy tu vi đột phá tới lục phẩm, nhưng mỗi khi đến đêm tối, lúc tu luyện, chân khí vừa vận chuyển sẽ cảm thấy cả người đau đớn, hơn nữa da thịt cũng xuất hiện bệnh trạng hư thối.
Tiếu Yên Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, nhất thời bỏ đan dược này lại vào trong lọ. Da thịt hư thối đối với nữ hài tử này mà nói quả thực chính là chuyện tình không dám tưởng tượng.
- Ha hả… Lúc trước thời điểm nghiệm đan cũng không thấy xuất hiện tình trạng như thế này. Cho nên Tiếu gia vừa tiêu thụ đan dược này, vấn đề tự nhiên xuất hiện. Nhưng đám người thần bí kia lại xuất hiện, lấy ra một viên đan dược khác, chỉ cần dùng đan dược này, bệnh trạng sẽ biến mất.
Tiếu Yên Vũ nheo mắt, nàng đã cảm giác được ý tứ âm mưu nồng đậm bên trong.
- Yêu cầu của bọn họ không cao, chính là gọi con hoặc là Tiểu Long tới Nam Thành… Bất quá con cũng đừng lo lắng, bọn họ chỉ là muốn con đến Nam Thành, cũng không có ý định làm hại gì con. Nếu là muốn đả thương con, lão phu chính là người đầu tiên không đồng ý!
Lão gia tử hít sâu một hơi.
Tiếu Yên Vũ thật bình tĩnh, bình tĩnh vượt ra ngoài dự kiến của lão gia tử.
- Gia gia có biết thân phận của đám người kia không?
Tiếu Yên Vũ nói, muốn nàng đến Nam Thành… rồi lại không tổn thương nàng. Chỉ là hiện giờ ngoại thành Nam Thành cũng lại đột nhiên xuất hiện linh thú cấp bảy thần bí.
Nhóm người này rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?
Lão gia tử muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
- Ta cũng chỉ là đoán thôi. Mục đích bọn họ chính là khống chế phụ thân con, giống như… có quan hệ cùng Vũ Vương.
Vũ Vương?! Không có khả năng! Nếu thế lực trợ giúp Vũ Vương có thể khống chế linh thú cấp bảy đáng sợ ngoại thành Nam Thành kia, vậy căn bản cũng không cần làm điều thừa gì. Loại linh thú này cho dù là phụ thân cũng không nhất định có thể nắm chắc đối phó được!
- Nói cũng chỉ có thể nói nhiều như vậy… Nếu không gọi con tới, Nhị thúc con sẽ cả người da thịt hư thối mà chết. Mà sản nghiệp của Tiếu gia chúng ta cũng sẽ hoàn toàn bởi vì đan dược này mà trở nên rách nát. Đây là chuyện tình không thể dễ dàng tha thứ.
Lão gia tử bất đắc dĩ nói.
Tiếu Yên Vũ không nói gì thêm, nàng rời khỏi lầu các, trầm tư không thôi.
Hành tẩu trong lâm viên Tiếu phủ, ánh mắt nàng hơi hơi trống rỗng, có thể gọi về linh thú cấp bảy, lại chỉ vì có thể liên lụy đến phụ thân… Mục đích của thế lực kia rốt cuộc là cái gì?
Bỗng nhiên, Tiếu Yên Vũ ngẩn người, nhìn về phía xa xa, đôi mắt đều là ngây ngẩn.
Bộ lão bản… Ngươi đang làm cái gì a?!
Chỉ thấy Bộ Phương một tay dẫn theo một thiếu niên, mặt không chút thay đổi hành tẩu trong lâm viên Tiếu phủ, phía sau đó là Tiểu Bạch nhắm mắt đuổi theo sau.