Chương 262: Liên Phúc đại chiến cùng Vũ Vương
Liên Phúc đại chiến cùng Vũ Vương
- Trù nghệ? ! Trù nghệ cũng có thể cứu người sao?
Trong Tiếu gia có người phát ra thanh âm nghi ngờ, không phải bọn họ không tin, mà là chuyện này thật sự có chút khó tin.
Đầu bếp nhiều nhất chỉ có thể làm ra mỹ thực, mà mỹ thực chỉ có thể đủ để thỏa mãn nhu cầu ăn uống, làm gì có thể cứu người?
- Không có kiến thức, ta nói có thể cứu người chính là có thể cứu người, bằng không ngươi tới thực hiện đi?
Khóe miệng Bộ Phương xệ ra, liếc mắt nhìn Tiếu Kha Thành, lạnh lùng cười. Hắn không thích có người nghi ngờ trù nghệ của hắn, huống chi còn là nghi ngờ không hề có chút kiến thức như thế.
Sắc mặt Tiếu Kha Thành cứng đơ, thầm hừ một tiếng, hắn đến thực hiện? Thật là khôi hài a… hắn còn mong ước rằng Tiếu Kha Duẫn ngã xuống nữa, như vậy sẽ không có người nào cùng hắn tranh đoạt chủ vị của Tiếu gia, làm sao còn có thể ra tay cứu người chứ… Hơn nữa hắn cũng không có năng lực cùng bản lĩnh như vậy a.
Lâm Cầm Nhi kỳ thật cũng là có chút nghi ngờ, liên quan đến tánh mạng của trượng phu nàng, nàng cũng không dám xằng bậy, trù nghệ cứu người… Đây thật sự nghe có chút hoang đường, nàng cùng Tiếu Kha Thành có khác biệt, trù nghệ của nàng tốt lắm. Nhưng nàng cũng là chưa bao giờ nghe nói qua trù nghệ cũng có thể cứu người.
Bất quá nàng cũng không mở miệng nghi ngờ Bộ Phương, bởi vì Tiếu Yên Vũ ở một bên không ngừng nháy mắt với nàng, Tiếu Yên Vũ hẳn là sẽ không nói lung tung.
Nàng giờ phút này cũng là không có cách nào khác, đành phải hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Được rồi! Bộ công tử, thiếp thân sẽ đi chuẩn bị ngay.
Tiếu Yên Vũ ở một bên thở phào một hơi, nàng chỉ sợ Nhị thẩm cũng giống như Tiếu Kha Thành mở miệng nghi ngờ Bộ lão bản. Như vậy, với tính tình cổ quái của Bộ lão bản, không chịu trị bệnh nữa cũng không chừng.
Đoàn người cũng không có nói gì nữa, đều nâng Tiếu Kha Duẫn đang suy yếu hướng vào trong Tiếu phủ.
Mà một này này, Tiếu phủ cũng trở thành nơi được quan tâm nhất của Nam Thành. Rất nhiều cao thủ của Nam Thành đều đến chào hỏi, muốn kết giao một chút với thanh niên cường giả có thể chém giết linh thú cấp bảy kia.
Thậm chí ngay cả thành chủ Nam Thành cũng là gặp kinh động.
Bất quá Tiếu gia bởi vì nguyên do Bộ Phương phải nghỉ ngơi cứu người, cự tuyệt rất nhiều bái phỏng của cường giả, như thế làm cho không ít người mất hứng trở về.
Bất quá rất nhiều người đều tỏ vẻ lý giải, bởi vì trận chiến Nam Thành, Nhị gia Tiếu Kha Duẫn của Tiếu gia thiếu chút nữa bị ma ngư cấp bảy chém chết, thậm chí trọng thương suy yếu. Không ít người đều thấy được trận chiến ấy, cho nên cũng không sinh ra oán hận gì.
Bộ Phương lần này tiến vào Tiếu phủ, thái độ của người trong Tiếu phủ hoàn toàn thay đổi lớn. Không nói Bộ Phương có khả năng cứu được Nhị gia Tiếu gia, liền chỉ cần tu vi của Bộ Phương cũng đủ khiến Tiếu gia coi trọng rồi.
Lão gia tử Tiếu gia cũng là từ trong lầu các đi ra, run rẩy đi đến tâm tình với Bộ Phương một phen, bái cầu Bộ Phương nhất định phải cứu được Nhị gia Tiếu gia.
- Bộ công tử, phòng bếp đã sửa sang xong rồi.
Lâm Cầm Nhi lau mồ hôi trên trán, chạy vội đến, thở mạnh nói. Vì tạo ra phòng bếp sạch sẽ cho Bộ Phương, nàng tự mình sửa sang quét tước phòng bếp của Tiếu gia một phen, vì khiến cho Bộ Phương hài lòng.
Bộ Phương gật gật đầu, ý bảo để Lâm Cầm Nhi dẫn đường. Đám người Tiếu gia liền tò mò đi theo phía sau Bộ Phương.
Đoàn người chậm rãi đi đến phòng bếp, trong đôi mắt của Tiếu Yên Vũ có vẻ tò mò. Có năng lực kiến thức qua trù nghệ của Bộ lão bản một lần, trong lòng nàng rất hưng phấn.
- Lưu lại một người tạo lửa, những người khác đều rời khỏi phòng bếp đi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Đám người Tiếu gia nhất thời sôi trào lên, rất nhiều đều bắt đầu nghị luận. Bọn họ rất muốn kiến thức thử xem cái gọi là trù nghệ cứu người là cái gì. Nhưng Bộ Phương muốn bọn họ rời đi, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Tiếu Yên Vũ còn đứng ở đó, chớp chớp ánh mắt xinh đẹp nhìn nhìn Bộ Phương.
- Nàng muốn nhóm lửa sao?
Bộ Phương sửng sốt, nhóm lửa cũng không phải chuyện thoải mái gì, hắn nghĩ rằng sẽ lưu lại một tên đại hán nào đó… Bất quá cũng không có gì khác biệt.
- Bộ lão bản, ngươi thật sự nắm chắc sao? Độc của Nhị bá kia... thoạt nhìn tựa hồ thật nghiêm trọng a.
Tiếu Yên Vũ vén ống tay áo lụa mỏng lên, lộ ra cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn, trắng nõn đến cơ hồ không hề có tạp chất, trong suốt mềm mại.
- Thử xem đi, có lẽ có tác dụng.
Bộ Phương nói.
Vỗ vỗ bụng của Tiểu Bạch, Bộ Phương xoay người đi đến trước bàn nấu ăn, hắn lấy ra một tấm thớt, lấy ra một ít bát sứ, đặt lên bàn. Hắn đánh giá một phen vật dụng trong đầu bếp, làm quen một chút dụng cụ.
Sau khi quen thuộc hoàn toàn, liền bắt đầu đặt mông xuống, ngồi trên ghế, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tiếu Yên Vũ ngờ vực chớp mắt, nhìn nhìn về phía Bộ Phương:
- Bộ lão bản, ngươi…
- Ta nghỉ ngơi một lát, chân khí trong cơ thể không đủ, ngươi làm cho ta như thế nào có thể làm tốt được linh dược thiện a?
Bộ Phương đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói. Chân khí của hắn vào thời điểm đối phó với ma ngư đã tiêu hao hầu như không còn, chân khí hiện giờ làm sao có thể nhanh chóng khôi phục lại như trước được.
Tiếu Yên Vũ cũng là sửng sốt, sau đó phụt một tiếng, nhịn không được cười khẽ. Cũng đúng… Bộ Phương vừa rồi tiêu hao quả thực phi thường lớn, loại linh dược thiện này là mỹ thực yêu cầu cao độ, chân khí tiêu hao tuyệt đối không ít. Trạng thái không tốt, thật dễ dàng gặp phải lỗi lầm.
Bộ Phương vung tay, từ trong túi không gian hệ thống lấy ra một khối Hải Lệ Bao vàng óng ánh. Hải Lệ Bao còn tản ra hơi nóng, hương thơm nồng đâm phân tán ra.
Đây là món ăn trước khi xuất môn hắn đã chuẩn bị tốt. Hương vị của Hải Lệ Bao rất không tệ, nhưng trọng điểm là có thể giúp khôi phục một ít linh khí, nhưng thật ra cũng thật không tồi. Tuy lượng linh khí khôi phục cũng không nhiều lắm.
Cắn một ngụm Hải Lệ Bao, Bộ Phương phình lớn hai má, trừng mắt nhấm nuốt.
Tiếu Yên Vũ cũng không nói gì nhìn nhìn Bộ Phương, cũng không biết nên làm gì.
- Cái kia, nàng gọi người Tiếu gia mang hết linh dược đến đây, ta xem xem có linh dược gì có thể lợi dụng không.
Trong miệng Bộ Phương đầy Hải Lệ Bao, mơ hồ không nói rõ, nói xong liền cắn thêm một ngụm.
Tiếu Yên Vũ chép miệng, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chu lên, liếc mắt nhìn Hải Lệ Bao kia một cái, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cười khổ đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Bộ Phương nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lần nữa từ trong túi không gian hệ thống lấy ra một khối Hải Lệ Bao, vứt vào miệng.
…….
Trường kích cùng trường kiếm va chạm trên không, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Chân khí dao động phát ra, giống như là một đạo sóng gợn trên hư không, dần khuếch tán ra, trở nên nhộn nhạo.
Thân hình Liên Phúc ở không trung khẽ run lên, tóc bạc tung bay. Liên tục lui về sau mấy bước, gương mặt Liên Phúc trở nên âm trầm không thôi, Huyền Tiêu Kiếm nắm trong tay, khí thế không ngừng ngưng tụ.
Cơ Thành Vũ nắm trường kích trong tay, khí phách vô song, bên trong đôi mắt lộ ra lửa nóng, trên người giống như có hơi nóng nóng hổi tản ra, hắn đạp lên hư không, khí thế nhất thời độc nhất vô nhị.
Trường kích vung ra, thân hình giống như con rồng phóng đến chỗ Liên Phúc. Liên Phúc là Chiến Thánh thất phẩm lâu năm, bảo hộ Đế Đô rất nhiều năm rồi. Cơ Thành Vũ trước kia nếu đối mặt cùng Liên Phúc, tuyệt đối là tiết tấu bị đơn phương đánh đến thảm hại, nhưng hôm nay… Hắn cũng có thể có lực lượng ngang hàng với Liên Phúc.
Cảm giác nắm giữ lực lượng như vậy thật sự phi thường tuyệt vời!
Keng! !
Thân hình Liên Phúc run lên, lùi nhanh về sau mấy bước. Khí phách Cơ Thành Vũ ép sát, trường kích vung ra, giống như con rồng lao ra, thẳng trảm vào Liên Phúc.
Chân khí của hai người không ngừng va chạm, dao động bốn phía đáng sợ, sóng biển phía dưới cũng bị nổi dựng đứng lên.
Liên Phúc càng đánh càng kinh ngạc, vì sao tu vi của Cơ Thành Vũ này lập tức tăng vọt lên nhiều như vậy a?
Gông cùm xiềng xích của cảnh giới Chiến Thánh thất phẩm há có thể dễ dàng đột phá như vậy. Cơ Thành Vũ vào thời điểm bị Trường Phong Đại Đế phong ấn tu vi, bất quá chỉ là tu vi Chiến Hoàng lục phẩm mà thôi. Chỉ là… hiện giờ cư nhiên đã đạt tới cảnh giới thất phẩm, trong đây nhất định là có chuyện cổ quái gì.
Phía trên cánh tay Cơ Thành Vũ tràn ngập lớp khí tối đen. Hắc khí kia giống như con rắn tán loạn, mang theo cho Cơ Thành Vũ lực lượng vô cùng. Trường kích mỗi lần huy động, đều là bức lui Liên Phúc, dẫn đến Hãn Hải cuồn cuộn.
- Liên tổng quản, ngươi cũng chỉ có chút năng lực này thôi sao? Thật làm bổn vương thất vọng a!
Cơ Thành Vũ càng đánh càng điên cuồng, trong đôi mắt nồng đậm màu đỏ tươi. Trong miệng cũng không ngừng phát ra ý khinh thường.
Cường giả vốn cao không ai địch lại, hiện giờ bị hắn áp chế đánh. Phần cảm giác hưng phấn này, phần cảm giác sảng khoái này, khiến cho hắn cảm thấy lỗ chân lông cả người đều giống như nở rộ, cảm giác cả người cũng sắp thăng hoa.
Hai người đánh từ bầu trời đến mặt biển, sóng biển quay cuồng, hai người cũng không quan tâm. Mỗi một lần kịch liệt va chạm, đều sẽ làm biển rộng nhấc lên cuộn sóng, giống như rơi xuống trận mưa to.
Nước biển ầm ầm cọ rửa cả người Liên Phúc trông có chút chật vật. Thụ quan trên đầu hắn cũng vỡ nát, mấy sợi tóc trắng dính đầy trên mặt.
- Vũ Vương, một khi đã như vậy, tạp gia ta liền không khách khí nữa!
Liên Phúc cũng là nổi giận, vẫn luôn bị áp chế đánh, trong lòng cũng trở nên khó chịu.
Một tiếng thét dài bén nhọn vang lên, sau đó, trường kiếm của Liên Phúc vung ra, chân khí màu xanh nhạt mãnh liệt phóng ra, ngưng tụ quanh thân mình hắn, hóa thành một con hùng ưng đang giương cánh.
Liên Phúc lướt qua mặt biển, tốc độ thân hình nhất thời tăng vọt, lập tức liền xuất hiện trước mặt Vũ Vương. Trường kiếm đâm ra, một kiếm đánh bay thụ quan của Vũ Vương, một kiếm xoáy sâu vào hai má của Vũ Vương, một kiếm làm cho khí thế Vũ Vương phong tỏa.
Đây là Chiến Thánh thất phẩm lâu năm, thực lực vẫn là phi thường khủng bố như trước.
Triệu Như Ca đứng trên thuyền lớn, nhìn thấy Vũ Vương trong khoảnh khắc sẽ suy tàn, không khỏi lắc lắc đầu. Vũ Vương dù sao cũng chỉ mới vừa nắm giữ loại lực lượng này, làm sao có thể là đối thủ của Chiến Thánh thất phẩm lâu đời như Liên Phúc. Chiến đấu với nhau quả nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong, không bao lâu nữa sẽ bị bắt lấy.
Thật sâu nhìn thoáng qua Liên Phúc ở hư không áp chế Vũ Vương, Triệu Như Ca xoay người tiến vào trong khoang thuyền.
Chỉ sau chốc lát,trong khoang thuyền phát ra một hơi thở cường hãn.
Một tiếng động dây cung vỡ nát vang vọng, bên trong khoang thuyền, một đạo mũi tên dài màu tối đen ngay lập tức gào thét tiến ra. Hư không giống như đều vặn vẹo dưới một mũi tên này.
Liên Phúc đang bức lui Vũ Vương, bất chợt trong lòng cảm nhận được một trận nguy cơ khủng bố. Ngẩng đầu liền thấy một một mũi tên tối đen đang không ngừng phóng đại trong mắt hắn.