Chương 64: Ăn Cơm Chiên Trứng Uống Canh Đậu Phụ Đầu Cá.
Tiểu điếm lập tức an tĩnh lại, uy áp Hoàng đế khiến Tiếu Mông cùng Cơ Thành Tuyết đều không hó hé.
Đại Đế dù sao cũng là Trường Phong Đại Đế, chinh phạt ngoại nực tông môn vài thập niên, tiêu diệt không biết bao nhiêu người, uy áp cùng sát khí trên người ngưng thực không gì sánh được.
Bất quá Tiếu Mông cũng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai hắn.
- Bệ Hạ... Ngài chớ quên bối cảnh của cái quán này, Đại Hắc Cẩu đang nằm kia là một Linh thú, muốn hủy tiệm này có chút độ khó a.
Khóe miệng Hoàng thượng khẽ nhếch, liếc Tiếu Mông, thản nhiên nói.
- Tiếu Đại Tướng Quân, ta nhớ ngươi có nói qua chỉ cần không gây sự bên trong tiểu điếm, vị Linh thú kia sẽ không xuất thủ, hửm?
Tiếu Mông sửng người, không rõ Bệ hạ hỏi vấn đề này làm gì, bất quá hắn vẫn trịnh trọng gật đầu đáp.
- Đúng vậy, Bệ hạ
- Vậy đơn giản rồi, quy củ cái quán này không cho náo sự trong quán thôi, có rất nhiều biện pháp để đánh sập cái tiểu điếm này, vừa muốn phá nó lại không muốn Linh thú không ra tay... Biện pháp không nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Ngón trỏ Cơ Trường Phong nhẹ nhàng gõ trên bàn, phát ra âm thanh đều đặn có tiết tấu.
Đôi mắt Tiếu Mông co rút, có biện pháp khác? Lẽ nào Bệ Hạ có thể tìm được một cường giả có thể áp chế được đầu Linh thú kia?
- Tiếu Tướng Quân, ngươi chinh chiến quanh năm tự nhiên không hiểu quy luật buôn bán, cái tiểu điếm này dù có Linh thú tọa trấn, nhưng nó dù sao cũng là tiểu điếm, hơn nữa còn có quy củ, trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng, không cho bất kỳ kẻ nào vào tiểu điếm, nó còn mở được chắc?
Hoàng đế khẽ cười, đánh thức Tiếu Mông.
Tiếu Mông nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt cũng trở nên đặc sắc, không sai, theo như lời con chó đen kia nói, nếu không ai gây sự trong tiểu điếm, nó tuyệt đối không xuất thủ, đuổi hết khách không cho đối phương buôn bán là biện pháp hữu hiệu nhưng đơn giản nhất.
- Ha ha, Tiếu Tướng Quân không cần nghĩ nhiều, trẫm cũng chỉ thuận miệng nói một chút, nếu đồ ăn Bộ lão bản làm ra có thể thoả mãn trẫm, trẫm sao đuổi hắn rời khỏi đây chứ?
Hoàng Đế khẽ cười, xoa râu dài.
- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn!
Lúc mọi người bên ngoài đang đàm luận, Bộ Phương đã hoàn thành thêm một món, gọi cô bé.
- Xú lão bản... Nếu đồ ăn ngươi làm ra không thỏa mãn Hoàng Đế gia gia, người sẽ niêm phong cái tiểu điếm này của ngươi lại nha.
Cô nàng thò đầu vào nói nhỏ với Bộ Phương.
Biểu tình Bộ Phương vẫn u như kỹ, không chút phật lòng oh 1 tiếng.
- Ôi chao? Xú lão bản ngươi không lo à?
La lỵ ta bỉu môi, nàng tốt bụng tới nhắc nhở hắn, mà thái độ hắn thờ ơ như thế đó, quá đáng giận!
Bộ Phương vỗ vỗ đầu nàng, khóe miệng khẽ cười, nói.
- Đừng lo lắng, không dạ dày nhân loại nào mà đồ ăn bản thần bếp không thỏa mãn cả.
u Dương Tiểu Nghệ ngơ ngác, nhìn Bộ Phương tràn đầy tự tin, đôi mắt nàng cũng phát sáng, khi xú lão bản tự tin thật sự rất suất nha!
- Đi thôi, đừng làm thực khách đợi lâu.
Bộ Phương nhắc nhở.
Bé gật đầu, sau đó bưng Cá Hấp Bả Rượ đưa đến cho Cơ Thành Tuyết.
- Điện hạ ca ca, cá của ngươi, thỉnh từ từ dùng!
u Dương Tiểu Nghệ đặt món ăn lên cho Cơ Thành Tuyết, lên tiếng mời.
Cơ Thành Tuyết gật đầu, theo bản năng liếc nhìn phụ hoàng mình, sau khi lão phát hiện tựa hồ cũng bị mùi vị hỗn hợp nồng nặc giẵ mùi rượu và mùi cá hấp dẫn, ánh mắt nhanh chóng dừng trên đĩa thức ăn, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hơi run run, như đang nuốt nước miếng.
- Phụ Hoàng... Người có muốn nếm thử không?
Cơ Thành Tuyết cung kính nói.
Hoàng thượng nghe con trai mời, dần chuyển ánh mắt thản nhiên đáp lời.
- Không cần, ngươi tự mình ăn đi, trẫm cũng gọi món ăn... À, món này tên là gì?
- Cá Ướp Bả Rượu!
Cơ Thành Tuyết cung kính giải thích.
Hoàng Đế không mặn không lạt gật đầu, ánh mắt hơi nhắm không để ý đến sự vật quanh.
Cơ Thành Tuyết khẽ thở dài, ánh mắt nhìn cha mình có chút buồn bã, Phụ hoàng vì sao lại lạnh nhạt với ta như vậy... Ta cũng là con của người, luôn giết địch xung phong ở tuyến đầu, vì sao người không thể quan tâm ta một chút?
Tiếu Mông cũng có chút bất đắc dĩ, trở về ngồi cùng Cơ Thành Tuyết, rót một ly rượu cụng với Cơ Thành Tuyết, hai người đồng loạt uống cạn.
Theo mùi thức ăn nồng nặc không ngừng từ phòng bếp bay ra, đôi mắt đang nhắm chặt của Hoàng thượng có chút run run, rốt cục vẫn phải mở ra.
- Phụ Hoàng, nhi thần ngày mai còn phải tham gia nghi thức xuất chinh, xin cáo lui trước.
Cơ Thành Tuyết đã chén xong đồ ăn, đứng lên chào cha mình một tiếng.
Lão ta gật đầu phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.
Cơ Thành Tuyết nhìn phụ hoàng thật sâu, đôi mắt hơi đông lại, xoay người rời đi, trường bào màu trắng phiêu động như sóng cuồn cuộn.
- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.
Thanh âm Bộ Phương vẫn không nhanh không chậm truyền ra.
Nhãn tình u Dương Tiểu Nghệ sáng lên, nàng biết đến món ăn dành cho Hoàng Đế gia gia rồi, nàng đợi đã lâu cũng sắp chứng kiến được một màn Hoàng Đế gia gia bị chinh phục bởi đồ ăn của xú lão bản rồi.
Cơm chiên trứng bản nâng cấp mùi thơm khắp nơi, trứng dịch vàng nhạt sềnh sệch bao bọc lấy những hạt cơm tựa như trân châu, phảng phất như phát ra ánh sáng làm say mê lòng người.
- Hoàng đế gia gia, cơm chiên trứng bản nâng cấp của ngài!
Cô bé đặt đĩa cơm chiên trứng trước mặt Hoàng Đế, mắt to tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
- Hảo hảo, ngươi tiểu nha đầu này, sao chạy đến đây làm phục vụ viên rồi, gia gia ngươi đồng ý sao?
Cơ Trường Phong cười hiền hòa sờ đầu u Dương Tiểu Nghệ, ôn nhu nói.
- Hừ, gia gia dám không cho ta tới, ta liền nhổ sạch râu mép hắn!
Tròng mắt cô bé hơi híp thành hình trăng lưỡi liềm, cười hì hì lên tiếng.
Hoàng đế cũng thoải mái cười, ánh mắt nhìn cơm chiên trứng trước người, vừa nhìn ánh mắt liền thay đổi.
Thân là một Hoàng đế, bản thân hắn yêu cầu hết sức hà khắc đối với ăn uống, hoàng cung thiết lập Ngự Thiện Phòng, đầu bếp bên trong đều phải trải qua tinh tuyển từ mấy vạn đầu bếp khắp Thanh Phong đế quốc, đều là tinh anh trong tinh anh.
Hắn ăn rất nhiều món, nhiều không kể xiết, năng lực giám định thức ăn ngon cũng không ai sánh bằng.
Cơm chiên trứng trước mắt, trước không nói hương vị, chỉ nói mặt hình ảnh thôi đã hoàn toàn hấp dẫn hắn, nó không giống cơm chiên trứng truyền thống, trứng dịch kia chỉ chính bảy tám phần tựa như một chất lỏng bao bọc cả hạt cơm.
Nhẹ nhàng múc một muỗng, trứng dịch bị kéo thành sợi tơ thật dài, chỗ bị múc toát ra hơi nóng hổi kèm theo hương vị xông vào mũi, bao bọc cả người cùng một chỗ, như rơi vào đại dương mùi thơm.
Đưa cơm chiên trứng vào trong, trứng dịch bảy tám phần chín trong nháy mắt trở nên ngưng thực, tràn ngập co dãn, gảy gảy đầu lưỡi cùng khoang miệng, mang đến hương vị khác thường.
Xoát!
Ăn xong một muỗng, Cơ Trường Phong không kiềm được phải múc thêm một muỗng khác... Động tác hoàn toàn theo bản năng.
- Thơm quá! Thật ngon!
Ánh mắt hắn hoàn toàn phát sáng, hắn đã lâu chưa được ăn mỹ thực như vậy, khiến lỗ chân lông cả người hắn như mở ra.
Thời điểm Hoàng đế đang hưởng thụ cơm chiên trứng, u Dương Tiểu Nghệ tiếp tục bưng một chén sứ xanh lớn chứa Canh Đậu Phụ Đầu Cá Nấu đang tỏa hương khắp nơi.
Nước canh màu trắng sữa lung la lung lay, đậu hũ ngọc thạch như ẩn như hiện tỏa ra ánh sáng lung linh, thịt cá béo mập, tản ra từng trận hương thơm.
- Hoàng Đế gia gia, ăn cơm chiên trứng uống Canh Đậu Phù Đầu Cá là sự tình thỏa mái nhất, nào, hãy nếm thử món Tiểu Nghệ thích nhất đi.
Tiểu loli thấy Hoàng thượng đang có xu thế đắm chìm trong hương vị, lòng nàng tựa như nở hoa, vui vẻ không thôi, sau khi đặt chén canh cá trước mặt Hoàng đế, nàng đích thân múc một bát canh cá cho hắn.
Canh cá trắng sữa tản ra thơm nồng, phối hợp với mùi cơm chiên trứng, Cơ Trường Phong nhất thời cảm giác càng đói bụng.
- Con cá này... Duyệt!
Uống một hơi canh cá, vị cá tươi mới cùng hương vị đậu hủ đồng thời nở rộ trên đầu lưỡi hắn, bao trùm vị giác, khiến hắn nhịn không được kêu một tiếng ngon.
Tiếu Mông phía bên kia thở ra một hơi... Bệ hạ ngài vui vẻ là được, ngài vui cũng sẽ không nghĩ đến việc phá nát tiểu điếm Bộ lão bản, như vậy sẽ không cần đối mặt tới Linh thú, tất cả đều vui vẻ.