Edit:Tinh Niệm
Cô hai tay nắm súng lục, họng súng đen như mực nhắm ngay đầu hắn ta.
Thanh âm nghiêm túc
"Tôi thấy ông da dày thịt béo, bắn ông một cái, hẳn là không có vấn đề gì đi."
Cơ hồ là khi giọng nói cô vừa dứt, pằng một tiếng.
Một tiếng súng nổ ra.
Nhưng mà, sở trường của Tô Yên không phải binh khí.
Thế cho nên một phát súng kia rõ ràng là nhắm chuẩn trán hắn, nhưng mà bị lực phản tác động, làm cho chệch tay, thành ra bắn xuyên qua lỗ tai hắn.
Trong ban đêm yên tĩnh này, một tiếng súng vang lên, còn thêm cả tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia.
Tức khắc hấp dẫn tất cả mọi người tới.
Ầm một tiếng, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Diệp Lương là người đầu tiên đi vào, sắc mặt lạnh nhạt.
Cô đầu tiên là nhìn Tô Yên một cái, thấy trên tay cô cầm súng, lại nhìn tên đàn ông nằm trên mặt đất, bên má phải dính đầy máu.
Mà người phụ nữ kia ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc.
"Cha nó ơi! Anh đừng chết a!!! Anh mà chết, chỉ còn lại hai mẹ con em thì sống như thế nào a!!!"
Gào khóc từng trận, nghe đến cực kỳ thương tâm.
Sau đó, Tần Cầm cùng một ít người canh gác cũng ùa vào.
Vốn dĩ những người đang ngủ cũng bị bừng tỉnh, sôi nổi ra xem xét có chuyện gì xảy ra.
Trường hợp càng ngày càng hỗn loạn.
Diệp Lương nhíu mày ra tiếng
"Đều đi vào ngủ, ai còn thò đầu ra, thì tự mình đi Văn Minh căn cứ đi."
Lời nói vừa dứt, những người muốn ra xem bát quái tất cả đều quay trở về.
Chỉ còn lại Diệp Lương cùng một đám đồng đội.
Tần Cầm nhìn súng trong tay Tô Yên, có chút kinh ngạc
"Diệp Lương, cây súng này không phải của cậu sao? Cậu cho cô ta??"
Lời này vừa ra, ba người khác bên cạnh Diệp Lương đồng thời nhìn về phía Tô Yên.
Diệp Lương tính tình lạnh nhạt, đặc biệt là sau khi mạt thế xảy ra, tâm đồng tình trở thành thứ cực kỳ hiếm có.
Không nghĩ tới, cô thế nhưng đem súng của mình cho một người nhìn qua sẽ không sống nổi đến căn cứ Văn Minh.
Thạch Đầu, Bao Tử, Triệu Linh được xem như là ba thuộc hạ Diệp Lương tín nhiệm nhất, mạt thế vừa tới, bọn họ ba người liền bắt đầu đi theo Diệp Lương.
Thạch Đầu cơ bắp đầy người, nói chuyện cũng thẳng tính
"Lão đại, chị cũng quá bất công rồi!"
Diệp Lương liếc liếc mắt nhìn Thạch Đầu một cái, không đáp lời hắn, mà nhìn về phía Tô Yên hỏi
"Vừa mới xảy ra chuyện gì?"
Tô Yên cúi đầu, xoa cổ tay.
Súng này, lực phản thật sự làm đau tay.
Cô chậm rãi nói
"Vừa mới nãy hắn muốn cưỡng ép tôi, tôi nổ súng bắn hắn."
Vừa dứt lời, người phụ nữ đang gào khóc ôm tên đàn ông nằm trong vũng máu kia lập tức sắc nhọn phản kích
"Mày nói bậy! Rõ ràng là mày tâm địa ác độc, nhìn trúng cha nó, muốn giết tao, còn may cha nó phản ứng mau, đẩy tao ra."
Vừa nói, tiếng khóc bà ta càng lớn hơn nữa.
Tô Yên cúi đầu, không nói chuyện, chỉ nắm súng lục, răng rắc một tiếng.
Lại lần nữa lên đạn.
Toàn trường nháy mắt an tĩnh.
Người phụ nữ vừa nãy còn gào khóc, nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, hai mắt hoảng sợ, theo bản năng liền muốn đẩy tên đàn ông ra.
Lúc này Tần Cầm vuốt tóc một chút rồi ra tiếng
"Tôi lần đầu thấy có người dám ở trước mặt Diệp Lương nổ súng đấy."
Nói xong, cô ta nhìn về phía Diệp Lương.
Mà người phụ nữ trung niên đang gào khóc cũng lau nước mắt, đau khổ cầu xin nhìn Diệp Lương
"Diệp lão đại, còn cầu ngài cứu chồng tôi, đứa con gái tâm địa ác độc này muốn giết hắn, sẽ không bỏ qua cho hắn a!!"