Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 620: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 42+43

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Còn nữa, mấy ngày nay cô nói với hắn được mấy câu?

Rõ ràng cô cũng không nói chuyện như trước kia.

Còn trách cứ hắn bạo lực, chiến tranh lạnh??

Nữ nhân này, nữ nhân này, quả thực chính là muốn tức chết hắn!!

Tô Yên cẩn thận nghe hắn nói.

Cuối cùng hắn cũng nói ra.

Hai ngày nay Bạc Phong vẫn luôn hầm hừ.

Một bộ dáng tức giận, không muốn phản ứng với cô.

Nếu không có Bạc Vũ, cô có rất nhiều thời gian chờ hắn hết giận.

Nhưng là ngày mai, Bạc Vũ sẽ được thả ra.

Vì tránh cho đến lúc đó xảy ra phiền toái, cô mới kích thích hắn một chút.

Cô đương nhiên sẽ không cùng hắn ly hôn, chỉ là muốn nghe xem hắn rốt cuộc tức giận cái gì.

Không hài lòng việc cô vẽ Trịnh Diệu?

Cho rằng thời điểm kết hôn cô nói thích hắn, chỉ cần một mình hắn là lừa gạt hắn??

Cô buông hạ mí mắt.

Chuyện thứ nhất còn có thể giải quyết, nhưng cái thứ hai....

Cô nên làm như thế nào mới có thể để hắn tin tưởng mình đây??

Suy nghĩ thật lâu.

Trong kinh nghiệm yêu đương có hạn của Tô Yên, cô mới chỉ dừng ở mức nhập môn dỗ dành người yêu.

Thật sự là không có cách nào giải quyết việc này.

Ngay khi đang buồn rầu.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Có một câu tục ngữ nói, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa."

"Có ý tứ gì?"

"Ý tứ chính là....ách..., vợ chồng cãi nhau, không có gì là một lần lăn giường không giải quyết được."

Được rồi, Tiểu Hoa cũng không biết nó có ý gì.

Nhưng, nó cảm thấy, giải thích như vậy hẳn là không sai được.

Tô Yên giương mắt.

Nhìn xem Bạc Phong.

Hắn bởi vì bị tai nạn, nằm ở trên giường, cánh tay bó thạch cao, từ ngực cho đến eo bụng đều quấn băng vải.

Trên đầu cũng quấn bang.

Tô Yên thật sự đánh giá độ đáng tin trong lời lý giải của Tiểu Hoa.

Lăn giường... có chút khó a.

Nhưng mà...

Cô đứng lên, Bạc Phong nhìn cô tới gần, mặt không biểu tình, bộ dáng lạnh lùng.

Giống như một chút cũng không thèm để ý.

Nhưng là cặp mắt kia, vẫn luôn chăm chú vào người Tô Yên.

Tô Yên đi đến mép giường, vòng qua miệng vết thương trên người hắn, cẩn thận ôm lấy hắn.

Sau đó cúi đầu, đầu tiên là cắn một chút ở cằm.

Lại hướng từ cằm lên trên, mãi cho đến môi.

Bẹp một ngụm.

Bạc Phong lỗ tai động động, sớm đã đỏ bừng một mảnh.

Cô thực nghiêm túc nói

"Em không có người cũ, lần đầu tiên là cùng anh, anh đã quên?"

Nhắc tới việc này, Bạc Phong liền nghĩ tới buổi tối nóng bỏng kia.

Đêm đó là lần đầu tiên của cô.

Việc này hắn tự nhiên biết.

Nghĩ như vậy, trong lòng tức giận tiêu tán không ít.

Lại nghe Tô Yên nói

"Em không có thích hắn, vừa mới nãy không phải anh nhìn thấy hắn tỏ tình với em, em đã cự tuyệt sao?"

Thời điểm nói, lại hôn hắn một ngụm.

Khẽ cắn một chút lên môi mỏng, lại nhẹ nhàng liếm láp.

Bạc Phong vừa nghe, ân, có đạo lý.

Rõ ràng vẫn là cách nói giống lúc trước, chỉ là lần này nhiều hơn một cái ôm hôn.

Bạc tổng của chúng ta thái độ chuyển biến 180 độ.

Trong ánh mắt hắn trừ bỏ tức giận còn mang theo cảm xúc khác.

Dùng cánh tay lành lặn còn lại, ôm Tô Yên.

Tô Yên thấy hắn hết giận cũng nhịn không được lộ ra cười nhạt

"Hơn nữa, em vẽ hắn, đều là tuỳ bút mà thôi. Em mất sáu ngày, vẽ cho anh một bức tranh. Vốn là tính toán ngày đó ăn cơm sẽ tặng cho anh. Nào biết, anh bị tai nạn xe cộ, còn tức giận với em."

Bạc Phong nghe được Tô Yên vẽ cho hắn.

Trong mắt không thể ức chế hiện lên ánh sang.

Tô Yên ôm hắn, dán đến bên tai hắn, nói nhỏ

"Chờ đến lúc anh về nhà, em tặng tranh cho anh được không?"

Tiểu Hoa thanh âm

"Leng keng, chúc mừng giá trị hảo cảm bay lên 10, trước mặt giá trị 92, chúc mừng ký chủ."

Tô Yên nghe thanh âm Tiểu Hoa, thoáng rời đi Bạc Phong, cẩn thận nhìn hắn.

Bạc Phong ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Tuy rằng sắc mặt lạnh bang như cũ, nhưng mà lâu ngày ở chung, cô vẫn có thể cảm nhận được.

Hắn không còn hầm hừ giận dữ như lúc nãy.

Tô Yên lộ ra cười nhạt.

Cúi đầu lại hôn lên môi hắn

"Anh phải nhanh lên khỏe lên, chúng ta mới có thể về nhà."

Bạc Phong vừa nghe, lỗ tai càng đỏ.

Một bàn tay ôm eo Tô Yên, dùng sức.

Vợ của hắn lại đang câu dẫn hắn.

Thật là, vừa mới làm lành đã lại không kiềm chế được?

Còn ám chỉ hắn về nhà?

Hắn nhấp môi

"Nếu em muốn, ở chỗ này cũng có thể."

Hắn là chồng của cô, chuyện vợ chồng, cũng là trách nhiệm của hắn.

Tô Yên nghe hắn nói, chớp chớp mắt.

Sau đó, lại nhìn về phía tay hắn còn đang bị bó thạch cao.

Duỗi tay để ở ngực hắn, ấn xuống.

"Chờ anh dưỡng thương tốt."

Bạc Phong hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Chỉ là ôm Tô Yên,chậm chạp không có buông ra, ngược lại càng ngày càng dùng sức.

Nữa ngày, hắn yên lặng thổ lộ

"Nếu còn muốn hôn, có thể tiếp tục hôn."

Tô Yên trố mắt một cái, theo sau khóe môi gợi lên nụ cười nhẹ.

"Ân"

Cô lên tiếng.

"Muốn hôn."

Cô thản nhiên nói hai chữ, Bạc Phong xoát một chút, đỏ từ lỗ tai đến cổ luôn.

Sau đó, Tô Yên liền hôn một cái.

Bạc Phong ôm cô cực kỳ dùng sức, hơi thở thô suyễn.

Quả nhiên, cô vẫn là yêu hắn yêu đến không kìm được.

Cô vợ nhỏ đã làm nũng như vậy, hắn cũng muốn rộng lượng một ít, miễn cho cô khóc.

Gian phòng bệnh này, không hề lạnh băng như lúc trước.

Ngược lại, mang theo hơi thở dạt dào ái muội.

Tô Yên vẫn là một ngày một ngày tới.

Bạc Phong vẫn giống trước kia, cũng không có biến hóa gì quá lớn.

Nói rất ít, ngẫu nhiên nói vài câu.

Nếu muốn nói có cái gì, chính là....

Bạc Phong nhìn trong chén của mình toàn là cà rốt.

Nhìn chằm chằm thật lâu.

Tô Yên thấy hắn vẫn luôn không ăn cơm, nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Khi nói, cô theo tầm mắt Bạc Phong nhìn đến cà rốt.

"Không thích ăn?"

"Ân"

Bạc Phong lên tiếng,thanh âm cứng rắn

"Vì sao còn thêm nó?"

Tô Yên đưa qua chiếc đũa, kẹp lên vài sợi, ăn luôn.

"Chắc là trong lúc vô tình bỏ vào đi."

Bạc Phong thấy cô đã ăn cà rốt.

Hắn nhìn đôi môi đỏ nhấm nuốt, yết hầu không tự giác lăn lộn một chút.

Tô Yên cầm cái muỗng, một ngụm một ngụm đút cho hắn.

Hắn không nói gì nữa, cô đút cái gì, liền ăn cái đó.

Tới buổi tối, Tô Yên về nhà ngủ.

Cô nhìn thấy Tiểu Hồng ghé vào trước cửa.

Nó lập tức tinh thần phấn chấn quấn quanh trên cổ tay Tô Yên.

Cô ra tiếng

"Thế nào?"

"Tê tê tê tê tê"

Cô ta còn sống, về nhà.

Tiểu Hồng nói rõ, cường điệu Bạc Vũ còn sống.

Có chút chột dạ bỏ qua một đoạn quá trình trung gian.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng đầu nhìn trái nhìn phải cũng không dám nhìn cô.

Cô lên tiếng

"Cổ Vương, em nói."

Nhìn kỹ, trên đầu Tiểu Hồng còn có một chấm nhỏ màu đen.

Lúc đó sai Tiểu Hồng đi " bắt cóc " Bạc Vũ, có Cổ Vương đi theo mới làm Tô Yên yên tâm.

Cổ Vương ra tiếng

" Nhốt năm ngày, cô ta chạy trốn mười bảy lần, nhưng mà đều bị bắt trở lại."

Bạc Vũ mỗi một lần chạy trốn đều sẽ đưa tới rất nhiều người.

Sau đó bọn nó sẽ lại đổi một địa phương khác tiếp tục nhốt cô ta.

Cuối cùng, trực tiếp đem người kéo vào núi sâu.

Chiều nay vừa mới kéo trở về.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng trên cổ tay, nửa ngày sau hỏi

"Cho cô ta ăn cái gì không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất