Chương 13: Phong thuộc tính phi kiếm
Sau cùng, giao dịch song phương thành công, có Trì Hoài Quân cùng Triệu Hoài Vân hai người làm chứng nhận, người Diệp gia không chút nào hoài nghi tính chân thực của dược thảo.
Lúc này tiến hành giao dịch.
Tam Châm Hoa thuộc về về Diệp gia, 4500 linh thạch cũng được giao cho đấu giá trường.
Sau đó, đấu giá hội liền kết thúc.
Hàn Phong, dưới sự dẫn dắt của gã sai vặt, tiến đến phòng thu chi để kết toán linh thạch.
Tiên sinh kế toán cầm lấy bàn tính, ba ba ba tính toán một hồi, sau đó đối Hàn Phong nói ra:
"4500 linh thạch, chia ba bảy thành, ngài được chia 3150 linh thạch, đây là số linh thạch của ngài, xin ngài điểm cho rõ ràng."
Tiên sinh kế toán đưa cho Hàn Phong một cái trữ vật túi, sau đó liền đi bận việc khác.
Trữ vật túi loại vật này cũng không tính là hiếm thớt, bình thường giao dịch vượt quá 1000 linh thạch, đấu giá trường đều sẽ tặng kèm một cái.
Người điểm sổ sách chỉ cần thần thức quét qua, liền có thể đếm rõ ràng số linh thạch trong túi trữ vật.
Đáng tiếc, Hàn Phong không phải cường giả Trúc Cơ, không có sinh ra thần thức, không có cách nào tiêu sái thần thức quét qua.
Nhưng vì không lộ vẻ sợ sệt, cũng tin tưởng đấu giá trường lớn như vậy sẽ không hố hắn, hắn liền cầm lấy trữ vật túi trực tiếp đi ra.
Đến khi ra bên ngoài, hắn làm giống như lần trước, đem trữ vật túi tích huyết nhận chủ, sau đó mở ra, nhìn thấy bên trong lít nha lít nhít linh thạch, trong nhất thời cũng đếm không xuể có bao nhiêu.
"Tiểu Hàn tử, phát tài phát tài rồi! Ngươi định chia cho ta bao nhiêu linh thạch đây?"
Bên tai truyền đến tiếng của tiểu hồ ly, Hàn Phong quay đầu nhìn qua, chỉ thấy tiểu hồ ly đã bò ra, cái đầu nhỏ đang dò xét trên vai của hắn, nháy mắt to nhìn vào trữ vật túi.
"Ta muốn đi mua đồ trước, mua xong, nếu còn lại thì cho ngươi tùy tiện ăn."
"Vậy ngươi không được xài hết đâu đấy! Nhớ để lại cho ta một ít, nếu không có ta, ngươi làm sao kiếm được nhiều linh thạch như vậy?"
Tiểu hồ ly vô cùng vui vẻ, vốn dĩ Hàn Phong chỉ có thể kiếm được 2500 linh thạch, hiện tại kiếm được hơn 3000, số tiền thêm ra đó đều là công lao của nó.
"Ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa, đừng để người khác phát hiện."
Hàn Phong thu hồi trữ vật túi, đem cái đầu nhỏ của tiểu hồ ly ấn trở lại trong bao quần áo.
Sau đó, hắn chỉnh tề lại chiếc mũ rộng vành trên đầu, hướng về phía trước đi tới, vừa đi vừa thỉnh thoảng hướng phía sau nhìn xem, sợ có người theo dõi mình.
Lén lén lút lút, trông không giống người tốt chút nào.
Dựa theo trí nhớ về vị trí phường thị, Hàn Phong quẹo mấy ngã rẽ, đến được khu phường thị dành riêng cho tu sĩ.
Dù sao, ở giữa ngọn núi này vẫn còn sinh sống không ít phàm nhân, số lượng phàm nhân lớn như vậy cũng cung cấp nguồn đệ tử cho Âm Dương tông.
Mà Hàn Phong, cũng là một thành viên của thôn sơn dã dưới núi bên ngoài Âm Dương tông, khi còn bé sinh hoạt trong một gia đình nông dân, mỗi ngày cùng phụ mẫu trồng trọt ruộng đất, thỉnh thoảng cũng đọc chút sách, thời gian hạnh phúc mỹ mãn, an nhàn.
Về sau, khi hắn mười ba tuổi, phụ mẫu vét sạch hết tích cóp, mua cho hắn một suất tạp dịch đệ tử, sau đó liền song song mất tích.
Khi đó, hắn tìm kiếm phụ mẫu một thời gian rất dài, hễ có thời gian nghỉ ngơi là lại xuống núi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy, sân nhỏ và ruộng đất của chính mình cũng hoang phế.
Về sau, hắn liền từ bỏ, thêm vào việc mãi không tu luyện thành công, liền tính toán đợi hết năm năm kỳ hạn, sẽ về nhà tiếp tục trồng trọt phơi nắng, sống cuộc sống không lo nghĩ.
Nhưng bây giờ thì không được, hắn bị Diệp Long Uyên ghi hận, tốt hơn là cứ ở lại trong tông môn vẫn an toàn hơn.
Hắn dự định, mua một cái phòng ngự trận pháp về, bảo vệ cái tiểu viện của mình, sau đó...
Tiếp tục nằm ngửa.
Cái phòng ngự trận pháp này cũng không yêu cầu cao, chỉ cần có thể kiên trì đến khi hắn gọi được chấp pháp đội tới là được rồi.
Hàn Phong đi tới Trân Bảo Các lớn nhất trong thị trấn, sải bước đi vào.
"Đạo hữu mời vào trong, xin hỏi đạo hữu cần loại pháp bảo gì, tại hạ có thể giới thiệu cho ngài."
Trước cửa, một tu sĩ trẻ tuổi tiến lên đón, mặc bộ y phục có biểu tượng của Trân Bảo Các.
"Ta muốn mua một cái phòng ngự trận pháp, xin hỏi nó ở đâu?"
Hàn Phong rất khách khí hỏi.
"Trận pháp ở lầu hai, xin mời đi theo ta."
Vừa đi, đạo viên tu sĩ vừa giới thiệu cho Hàn Phong:
"Trân Bảo Các chúng tôi có rất nhiều bảo vật, đều được vận chuyển từ khắp nơi, có không ít pháp bảo, linh bảo, trận pháp, đều là do đệ tử và trưởng lão của Khí Trận phong trong tông môn chúng tôi luyện chế.
Cam đoan hàng tốt giá rẻ, phẩm chất tốt nhất, đạo hữu có thể yên tâm mua sắm."
Hàn Phong biết đến Khí Trận phong của Âm Dương tông, nổi tiếng về luyện khí và khắc họa trận pháp, giống như Đan Hà phong nổi tiếng về luyện đan vậy.
Dược thảo trong dược điền của Hàn Phong, phần lớn đều cung cấp cho Đan Hà phong.
Đương nhiên, trong các chủ phong lớn của Âm Dương tông, về cơ bản đều lấy tu luyện làm chủ, cho dù là Đan Hà phong, Khí Trận phong luyện đan luyện khí, cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.
Là đệ tử của Âm Dương tông, Hàn Phong đương nhiên có thể trực tiếp đến Khí Trận phong để mua sắm đồ vật, mà giá cả cũng rẻ hơn ở đây không ít, nhưng mua sắm pháp bảo ở Khí Trận phong cần phải đăng ký tên.
Mà hắn bây giờ ở trong Âm Dương tông cũng coi như một nhân vật có chút tiếng tăm, Hàn Phong thật sự không muốn gây sự chú ý.
Trong lúc đi theo người kia, ánh mắt của Hàn Phong cũng không ngừng quét qua các pháp bảo ở lầu một.
Hắn đi qua các quầy kệ trưng bày các loại kiếm.
Các loại kiếm rực rỡ muôn màu trên kệ khiến hắn hoa mắt.
Rẻ nhất là các loại linh khí kiếm ở ngoài cùng, là loại kém nhất, còn phía trước là linh bảo.
Linh bảo là loại bảo vật mạnh hơn linh khí, uy lực cũng lớn hơn, còn các loại vũ khí pháp bảo mạnh hơn thì đều không được trưng bày ở đây.
Mỗi thanh vũ khí ở đây đều rất tinh xảo.
Đi tới đi tới, bỗng nhiên một thanh kiếm màu lam nhạt thu hút sự chú ý của Hàn Phong.
Thanh kiếm tản ra ánh sáng lam nhạt, trên thân được khắc những dấu vết phù văn trận pháp, hình dáng như giọt nước, vô cùng đẹp đẽ.
Phía dưới còn có bảng đánh dấu:
"Hạ phẩm linh bảo: Ngự Phong Kiếm."
"Đạo hữu có phải coi trọng thanh phi kiếm này rồi không?"
Đạo viên tu sĩ cười giải thích:
"Thanh phi kiếm này đến từ bên ngoài, là hạ phẩm linh bảo, dùng kiếm này ngự phong phi hành, tốc độ vượt xa các phi kiếm thông thường.
Nếu là tu sĩ có phong linh căn sử dụng, thì càng phù hợp, có thể điều động linh khí thuộc tính gió tốt hơn, vô luận là tốc độ hay uy lực đều mạnh mẽ phi thường.
Chỉ tiếc, linh căn thuộc tính phong quá mức hiếm hoi, nên thanh kiếm này vẫn chưa có ai mua.
Nếu đạo hữu muốn mua, thanh kiếm này giá gốc 2000 linh thạch, ta có thể làm chủ giảm 10%, bán cho ngài với giá 1800 linh thạch, ngài thấy thế nào?"
Hàn Phong không khỏi nhớ tới lúc chia tay Khương Tô Nhu hôm qua, dáng vẻ ngự kiếm bay đi của Khương Tô Nhu, nếu hắn cũng có một thanh phi kiếm, lại học được Ngự Kiếm Thuật, như vậy cho dù bị người đuổi giết cũng có thể nhanh chóng bỏ chạy.
Mà lại, hắn cũng là thiên linh căn thuộc tính phong, thanh kiếm này vô cùng phù hợp với hắn.
Chờ một chút, nếu mua thanh kiếm này, tặng cho Khương Tô Nhu, sau đó trả về, chẳng phải sẽ thành trung phẩm linh bảo phi kiếm thuộc tính phong sao?
Trung phẩm linh bảo a, giá trị hơn vạn linh thạch a...
Nhưng Hàn Phong hiện tại chỉ có hơn 3000 linh thạch, còn phải mua trận pháp nữa chứ.
Không còn cách nào, Hàn Phong cắn răng nói:
"Vẫn là đi xem trận pháp trước đã."