Chương 22: Táp Phong Phi Vũ
"Thế nào? Ngươi cũng muốn đi cái tế tổ đại điển này à?"
Hàn Phong hỏi.
Vương Miện kinh ngạc nhìn Hàn Phong, nói:
"Huynh đệ, ngươi sốt rồi hả? Cái tế tổ đại điển kia đặc biệt lắm đó, cả đời chỉ có một lần cơ duyên lớn như vậy để tham gia, có thu hoạch được đồ tốt hay không đều nhờ vào lần đó cả, ai mà không muốn đi chứ.
Hơn nữa, đó còn là tế tổ tổ tông, Tiên Đạo tổ sư, Chí Thánh tiên sư đấy, là lão tổ tông của tất cả tu sĩ, là đệ nhất nhân của tiên đạo, ngươi mà không đi tế tổ đại điển, đó là bất kính với tổ tông, để trưởng lão biết được, rút gân lột da ngươi còn nhẹ đấy."
"Được rồi, được rồi, đến lúc đó hai ta cùng nhau đi là được chứ gì."
Hàn Phong không nhịn được nói.
"Đầu tháng sau cơ à, thật không khéo, ta còn định đến ngày đó đi khảo hạch để trở thành ngoại môn đệ tử, mà một tháng chỉ có duy nhất một ngày để khảo hạch thôi."
Nhưng so với khảo hạch, tông môn chắc chắn coi trọng tế tổ đại điển hơn, đến lúc đó vô số người tham quan, khéo khi trưởng lão phụ trách khảo hạch cũng ở đó xem ấy chứ.
"Ta cũng chỉ có thể đi tham gia tế tổ đại điển trước, rồi sau đó mới đi khảo hạch thôi."
Vương Miện lại nói:
"Đâu chỉ có hai ta đi, còn có Trương Tú, còn có tiểu Khương Tô Nhu của ngươi, cả Diệp Long Uyên nữa, bọn họ năm nay đều mười tám tuổi, cũng đều phải đi tham gia.
Đây đúng là một trận long tranh hổ đấu đấy, theo ta thấy, Diệp Long Uyên chắc chắn sẽ thừa cơ hội đó để quang minh chính đại đối phó ngươi.
Đến lúc đó, ngươi cứ bám sát lấy ta, ta bảo vệ ngươi, chúng ta cứ lẳng lặng mà qua thôi."
"Tế tổ đại điển, nguy hiểm lắm sao?"
Hàn Phong chỉ biết ở đó có thể chém giết, chứ không biết nó khốc liệt đến mức nào.
"Chắc chắn nguy hiểm rồi, trong tông môn chúng ta có mấy chục vạn người, mỗi năm riêng số người mười tám tuổi thôi cũng đã có một hai ngàn người rồi.
Một hai ngàn người này, toàn bộ tiến vào tế tổ bí cảnh, rồi cướp đoạt tiên duyên, chém giết lẫn nhau để tranh giành.
Càng đoạt được nhiều tiên duyên, thì xác suất đổi được đồ tốt càng lớn.
Còn có một mục đích nữa là, thông qua tranh đấu lẫn nhau, để Tiên Đạo tổ sư nhìn xem, hiểu rõ tư chất và tài năng của những đệ tử trẻ tuổi này, tất nhiên là biểu hiện càng tốt thì càng được tổ sư gia ưu ái rồi.
Ngươi bảo, mọi người có thể không liều mạng chém giết cướp đoạt hay sao?
Nếu không phải không cho phép giết người, mỗi năm ít nhất phải chết hơn nửa số người mới ấy chứ."
Nói đến đây, Vương Miện vẫn còn lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, ra vẻ như đã trải qua chuyện kinh khủng lắm vậy.
Hàn Phong gật đầu, nói:
"Vậy theo ngươi nói, chỗ đó quả thật rất nguy hiểm."
"Còn gì nữa."
"Hơn nữa Diệp Long Uyên có thể mượn cơ hội đó để quang minh chính đại đánh ta, lại không sợ Chấp Pháp đường."
"Đúng vậy."
"Hắn thế gia giàu có lại có tiền, thậm chí còn có thể kêu một đám người đến đánh ta nữa."
"Có lý đấy."
"Vậy ta còn đi theo ngươi làm gì? Ngươi có bảo vệ được ta không? Thà ta đi cùng Khương Tô Nhu còn hơn, nàng thực lực mạnh hơn ngươi nhiều."
Nghe Hàn Phong nói lạnh nhạt vô tình như vậy, Vương Miện tỏ vẻ lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc.
Hàn Phong lạnh nhạt nói:
"Được rồi, những điều cần nói, ta đều biết cả rồi, sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa, cách xa ta ra một chút."
Vương Miện sắc mặt biến đổi, rồi thở dài, vỗ vai Hàn Phong, nói:
"Đồ chó hoang, ngươi nghĩ cha ngươi bỏ mặc ngươi được chắc? Đi thôi, về ôm vợ."
Nói xong, Vương Miện tiêu sái phất tay, quay người bước ra ngoài.
Vương Miện và Hàn Phong quen biết nhau năm năm, sao có thể không hiểu ý hắn chứ?
Hàn Phong hiện giờ đắc tội Diệp gia, với thế lực và thực lực của Diệp gia, bóp chết Hàn Phong thật quá dễ dàng, Hàn Phong bảo Vương Miện cách xa hắn ra một chút, đừng qua lại, là sợ liên lụy đến hắn.
Sợ Diệp gia trả thù, tiện thể thu thập luôn cả Vương Miện.
Sau khi Vương Miện đi, Hàn Phong cầm lên thanh phi kiếm và ngọc giản trên bàn.
Thanh phi kiếm kia chỉ là thượng phẩm linh khí thôi, hắn liếc qua rồi thu thẳng vào túi trữ vật, sau đó cầm lấy ngọc giản, đặt lên trán, đọc nội dung bên trong.
"Dù sao, còn hơn nửa tháng nữa, cũng là mùng một tháng năm, đến ngày tế tổ đại điển rồi."
Đến lúc đó, không đi không được, mà đi thì phải đối mặt với địch ý của Diệp Long Uyên.
"Vẫn là tranh thủ thời gian học cho bằng được cái Ngự Kiếm Thuật này, đến lúc đó với cái phong linh căn của mình, đánh không lại thì còn không chạy được sao?"
Chỉ cần hắn cứ chạy, để địch nhân đuổi không kịp là được.
Còn chuyện đánh nhau đoạt tiên duyên gì đó, nghĩ đến thôi đã thấy phiền phức rồi, hắn chỉ muốn nằm ngửa, không muốn cố gắng.
Hiện tại hắn không có thần thức, chỉ có thể đặt ngọc giản lên mi tâm để đọc.
Bên trong là một đạo thần thông.
"Hả? Táp Phong Phi Vũ? Đây là thần thông gì? Ta đâu có muốn Ngự Kiếm Thuật?"
Hàn Phong kinh ngạc nói.
"Tô Nhu tỷ tỷ nói, cái này còn lợi hại hơn Ngự Kiếm Thuật, không chỉ bay được mà còn dùng để đánh nhau được nữa đấy."
"Ồ, vậy thì lợi hại quá, ta phải xem kỹ mới được."
"Không, ngươi phải khen ta một tiếng trước đã chứ, lần này ta đã giúp ngươi đưa linh bảo ra ngoài, còn khen ngươi một trận nữa đấy, lại còn mang cho ngươi một phen Huyền cấp thần thông nữa chứ.
Huyền cấp thần thông đấy, đáng giá ngang với cả thanh hạ phẩm linh bảo của ngươi đấy, lần này ngươi lời to rồi."
Tiểu hồ ly dương dương tự đắc đứng thẳng lên, ra vẻ tranh công với Hàn Phong.
"Ừ ừ, ngươi giỏi nhất, ta biết ngay là ngươi đáng tin nhất mà, giao việc cho ngươi, làm ít công to, ngươi là đệ nhất đại công thần."
Hàn Phong khen tiểu hồ ly một phen, rồi bắt đầu nghiên cứu thần thông kia.
Thần thông Táp Phong Phi Vũ này, vốn sinh ra là để thích hợp với người có phong thuộc tính, nhưng vì người có phong thuộc tính quá ít, nên người khác tu luyện cũng dùng được, chỉ là thích hợp với phong thuộc tính hơn thôi.
Hàn Phong lại vốn có phong thuộc tính trời sinh, thích hợp nhất với loại thần thông và linh bảo thuộc tính phong này.
Đạo thần thông này có thể ngự kiếm phi hành và ngự kiếm giết địch, có thể vung ra ba đạo phong nhận để công kích địch nhân, có thể đánh một người hoặc đánh ba người, uy lực phong nhận rất mạnh, lại là thần thông đặc hữu của Khương gia, dù là Tôn Kinh Các của Âm Dương Tông cũng không có bán.
Hàn Phong dùng cả buổi chiều để học thuộc thần thông này.
Học xong, Hàn Phong lấy ra thanh thượng phẩm linh khí mà Khương Tô Nhu đã tặng cho hắn, để thí nghiệm thần thông này.
Trước hết, hắn dùng linh khí phụ linh, khống chế nó lơ lửng trước mặt, rồi khẽ vẫy ngón tay, phi kiếm đi theo động tác của hắn, vung vẩy xung quanh rất linh động.
Sau đó, hắn ôm lấy tiểu hồ ly, nhảy lên phi kiếm, lơ lửng giữa sân.
Hắn bay rất thấp, nên đám tạp dịch đệ tử xung quanh không ai thấy cả.
"Oa, bay rồi, bay rồi."
Tiểu hồ ly vui vẻ khua tay móng vuốt nhỏ, hưởng thụ cảm giác phi hành.
May mà có trận pháp của hắn, lại có thêm hiệu quả cách âm, nên không để người ngoài nghe thấy.
Thí nghiệm ngự kiếm phi hành xong, Hàn Phong cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn tên thích khách tối qua không biết bao nhiêu lần.
Vì tu vi của hắn tương đối cao, mà bản thân lại có phong thuộc tính, vốn rất giỏi về tốc độ, nên lại càng nhanh hơn một chút.
Thí nghiệm ngự kiếm phi hành xong, Hàn Phong lại thí nghiệm phong nhận công kích.
Phong nhận kia có hình lông vũ, bay thẳng về phía trước để công kích, Hàn Phong không có thần thức, nên không thể khống chế phong nhận rẽ ngoặt, chỉ có thể công kích thẳng về phía trước.