Chương 4: Một con Tiểu Hồ Ly
Trở lại phòng, Hàn Phong đốt nến lên cho sáng, nhìn khắp bàn tay, lại phát hiện trên tay mình không hề có một vệt máu nào.
Hắn lại cầm Hàn Băng Chủy Thủ lên xem xét kỹ càng, cũng không hề thấy bất kỳ vết máu nào dính trên đó.
Tò mò, Hàn Phong cầm chân đèn đi ra ngoài, xem xét nơi Mã lão đại vừa chết, kinh ngạc phát hiện nơi đó cũng không có vết máu.
Hắn vốn còn định bụng đi kiếm ít đất vàng về lấp chỗ vết máu, xem ra là không cần thiết nữa rồi.
Trở lại phòng, hắn ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ là do băng hàn chi lực bên trong Hàn Băng Chủy Thủ đã đóng băng miệng vết thương của Mã lão đại khi đâm vào người hắn, khiến cho máu không thể chảy ra ngoài.
Xem ra, cây chủy thủ này cũng tốt đấy chứ, ít nhất là giết người không thấy máu.
Hàn Phong đặt đèn xuống, nằm lên giường, trong đầu bắt đầu suy tư mọi chuyện.
Do vừa giết Mã lão đại đã dùng một chút linh khí, hiện tại Hàn Phong cảm giác mình có thể hấp thu linh khí từ bên ngoài để bù đắp vào chỗ trống vừa tiêu hao.
Hắn vừa hấp thu linh khí vừa suy tư, lúc này, vì chuyện Khương Tô Nhu, hắn đã triệt để đắc tội Diệp Long Uyên.
Diệp Long Uyên thì không đáng sợ, chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám mà thôi, nhưng gia tộc phía sau hắn rất lớn, có cả cường giả Kết Đan trấn giữ.
Diệp Long Uyên đã sai Mã lão đại ra tay, Mã lão đại không giết được hắn, về sau chắc chắn sẽ còn sai người khác đến gây phiền phức cho hắn.
Hàn Phong hiện tại đang gặp nguy cơ.
Nhưng mà…
Hắn có thể làm gì được đây?
Nỗ lực ư?
Đừng đùa nữa, hắn có cố gắng đến mấy cũng không thể đột phá tu vi được, Khương Tô Nhu không đột phá cho hắn thì hắn chịu.
Giúp Khương Tô Nhu đột phá? Bỏ đi, hắn nghèo rớt mồng tơi, chỉ thừa mỗi một cây dao găm, làm sao giúp được gì?
Cho nên…
Cứ nằm ngửa ra đấy thôi, trồng chút hoa, phơi chút nắng, sống cuộc đời an nhàn vậy.
Hàn Phong nằm rất bình tĩnh, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.
Hiện tại Mã lão đại đã chết, nếu có người tìm đến thì sao? Tuy nói thi thể đã chôn, nhưng nghe nói cường giả Trúc Cơ có thể dùng thần thức quét một lượt, trong vòng mấy trăm mét trên trời dưới đất đều có thể thấy được.
Chôn ngay trong vườn thuốc của mình, thì đến thằng ngốc cũng đoán ra là hắn giết, xem ra vẫn phải xử lý lại mới được, đào lên rồi ném đi chỗ khác thôi.
Còn việc Diệp Long Uyên thừa cơ cáo trạng nói Hàn Phong giết người, nực cười, ngươi Diệp Long Uyên làm sao biết Mã lão đại muốn giết Hàn Phong, rồi bị Hàn Phong phản sát? Có phải ngươi chỉ điểm không? Ngươi không có chứng cứ thì đừng có ăn nói lung tung.
Đừng tưởng trưởng lão chấp pháp của tông môn là đồ bỏ đi.
Hàn Phong đứng dậy, xỏ giày vào, cầm xẻng và chân đèn rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, hắn vòng ra vườn thuốc, nhờ ánh trăng, Hàn Phong ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy trên mặt đất có một cái hố lớn, trong hố còn truyền ra tiếng xào xạc mơ hồ.
Nhanh vậy đã bị phát hiện rồi sao?
Hàn Phong cầm xẻng, rón rén tiến lại gần, cúi đầu nhìn xuống hố, cảnh tượng trước mắt khiến hắn rùng mình.
Chỉ thấy một con vật màu trắng không rõ tên đang ngồi xổm trên thi thể Mã lão đại, cúi đầu làm gì đó rất hăng say.
Đây là con vật gì vậy, lại ăn xác chết?
Hàn Phong nhìn một lúc mới phát hiện, thì ra đây là một con tiểu hồ ly màu trắng, nó không phải đang ăn xác chết, mà là đang hút linh khí còn sót lại trong thi thể.
Một lát sau, tiểu hồ ly hấp thu hết linh khí, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ợ một tiếng.
Một người một cáo, bốn mắt nhìn nhau, tiểu hồ ly giật mình, lập tức xù lông lên.
Nó ngửa đầu, nhe răng nanh, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh biếc, hung dữ nhìn chằm chằm Hàn Phong.
Cùng lúc đó, trên hố lớn, giữa không trung, ẩn hiện một bóng hình to lớn mơ hồ, bóng hình đó to lớn như một ngọn núi nhỏ, mang hình dáng một con hồ ly, ánh mắt đỏ ngầu tàn bạo, trong con mắt tựa như tinh không, có biển sao mênh mông, sau lưng chín chiếc đuôi cáo khổng lồ khẽ đung đưa, dường như ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Tiếc là lúc này Hàn Phong đang cúi đầu, không nhìn thấy cảnh tượng trên đầu, và bóng hình đó chỉ xuất hiện trong nửa giây rồi biến mất.
Kỳ lạ là, một bóng hình lớn như vậy, với uy thế kinh khủng như thế, mà không một cường giả nào trong toàn bộ Âm Dương tông phát hiện ra.
"Ngươi là… Linh thú chạy ra từ Linh Thú phong sao?"
Hàn Phong tò mò hỏi.
"Không phải, ta là hồ ly hoang."
Tiểu hồ ly thấy Hàn Phong không có vẻ gì là thù địch, liền thu lại vẻ hung dữ, rất nghiêm túc trả lời.
"Vậy ngươi ở đây làm gì?"
"Ta đói bụng."
Tiểu hồ ly nhảy từ trong hố lên, ngồi xổm bên cạnh đống đất, chớp đôi mắt to tròn nhìn Hàn Phong.
"Ngươi không sợ ta sao?"
"Ngươi không sợ ta sao?"
Một người một cáo đồng thanh hỏi.
"Ta tại sao phải sợ ngươi?"
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi lại.
"Ta là Linh thú biết nói chuyện đó."
"Thì… thì sao?"
Tạp dịch đệ tử Hàn Phong không biết, linh thú biết nói chuyện có ý nghĩa gì.
Hàn Phong hỏi lại lần nữa:
"Vậy tại sao ngươi không sợ ta? Trong tay ta có cái xẻng đấy, quật một phát là ngươi chết ngay."
"Ngươi không có sát tâm và ác ý với ta, ta có thể cảm nhận được sự đe dọa và ác ý của người khác, ác ý càng cao thì ta càng mẫn cảm, nhưng trên người ngươi không có.
Những người khác khi thấy ta, đều muốn giết ta để ăn thịt, hoặc là bắt ta để ký kết khế ước chủ tớ, nhưng ngươi không có, nên ta không sợ ngươi."
Tiểu hồ ly nói bằng giọng trẻ con, nhẹ nhàng thủ thỉ.
Hàn Phong nghe vậy bật cười:
"Ngươi cũng thú vị đấy, vậy ngươi ăn no chưa?"
"Chưa no."
"Ta thấy vừa rồi ngươi ăn linh khí, có phải ngươi ăn linh khí thay cơm không?"
"Đúng vậy, nhưng hấp thu linh khí từ trời đất chậm lắm, nên ta mới đến hấp thu thi thể vừa chết."
Thấy tiểu hồ ly có vẻ đáng thương, Hàn Phong liền lấy một viên linh thạch của mình ra đưa cho tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly thấy vậy, vội vàng nhận lấy, há cái miệng nhỏ nhắn ra, nhai rau ráu rồi nuốt vào bụng.
Cảnh tượng này khiến Hàn Phong trợn tròn mắt.
Đây là linh thạch đấy, còn cứng hơn cả linh khí, nghe nói ngay cả lão quái Nguyên Anh cũng không thể tùy tiện phá hủy nó.
Tiểu hồ ly cứ thế mà nhai nát được sao? Răng tốt thế?
"Ngươi ăn no chưa?"
"Chưa, ngươi có thể cho ta thêm một viên nữa không?"
Hàn Phong lại lấy ra một viên linh thạch đưa cho tiểu hồ ly.
Hôm nay hắn nhận được hai mươi viên linh thạch, nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Tiểu hồ ly nhận lấy linh thạch, không ăn ngay mà cất ra sau lưng, rồi ợ một tiếng.
Nó nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hàn Phong, liền nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội, giải thích:
"Ta sợ lát nữa đói bụng mà ngươi không cho ta."
Hàn Phong không nói gì thêm, hắn đối tốt với tiểu hồ ly này, chỉ là cảm thấy có chút thiện cảm thôi.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thi thể trong hố, thở dài, nói:
"Ngươi thì ăn no rồi còn gì, chỉ khổ ta, cái thi thể này làm sao bây giờ, bị ngươi đào bới hết cả lên, nếu mà vác đi thế này chắc dọc đường máu me be bét mất."
Tiểu hồ ly nhìn thi thể, rồi lại nhìn Hàn Phong, do dự một lát rồi dốc hết sức hít mạnh một hơi, sau đó phun ra một luồng bạch khí.
Luồng bạch khí bay đến chỗ thi thể, thi thể tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hóa thành một viên tiểu cầu màu đỏ.
Tiểu hồ ly nhảy xuống hố, ngậm viên tiểu cầu lên, đưa cho Hàn Phong.
"Đây là tinh hoa của người này, ngươi ăn đi, có ích cho việc tu luyện."
Hàn Phong nhận lấy viên tiểu cầu, vừa nghĩ đến bên trong toàn là huyết nhục của Mã lão đại, hắn đã thấy buồn nôn.
Hơn nữa hắn lại là thể chất không thể tu luyện, ăn vào cũng vô dụng, nên tiện tay ném xuống đất.
Viên tiểu cầu lăn đến gốc một cây dược thảo, rồi hóa thành năng lượng, bị cây dược thảo hấp thụ.
Hàn Phong không nhìn thấy cảnh đó.
Hắn cầm xẻng lên, lấp đất lại chỗ cây dược thảo.
Như vậy thì tốt rồi, chẳng ai phát hiện ra được.
Làm xong mọi việc, Hàn Phong cầm xẻng quay trở về, tiểu hồ ly nói:
"Xong rồi, phiền phức giải quyết, chúng ta đi ngủ thôi."