Nằm Ngửa: Lão Bà Tu Luyện Ta Biến Cường

Chương 50: Diệp Long Uyên! Đồ không biết xấu hổ!

Chương 50: Diệp Long Uyên! Đồ không biết xấu hổ!
Bên ngoài sân, đám đệ tử chứng kiến cảnh tượng ấy, nghe những lời Diệp Long Uyên thốt ra, ai nấy đều tức đến muốn nổ phổi.
"Tế tổ đại điển chẳng phải là công bằng giao đấu sao? Một đám người đánh một người thì tính là hảo hán cái gì? Cứ như vậy mà còn muốn ra vẻ trước mặt tổ sư gia ư?"
"Cái lũ kia đâu phải biểu diễn, mà là ỷ mạnh hiếp yếu mới đúng. Tổ sư gia sẽ không ban thưởng cho các ngươi thứ tốt đâu!"
"Thực lực không đủ, thì ỷ vào pháp khí nhiều để thủ thắng, ngươi sao không tìm cái vỏ rùa mà chui vào đó đi?"
"Mẹ nó, đánh không lại thì gọi người, sợ bị đánh thì dùng pháp khí chất đống, vậy ngươi còn ra ngoài làm gì? Ở nhà ngủ cho sướng thân đi."
"Trước kia nói người ta Hàn Phong không dám đơn đấu với ngươi, bảo người ta không phải đàn ông, bây giờ người ta đến rồi, ngươi có dám đơn đấu với người ta không?"
"Đối mặt tình địch, còn không dám một chọi một, nếu ngươi thật sự bằng bản lĩnh thắng Hàn Phong, biết đâu Khương sư tỷ còn để ý đến ngươi một chút."
"Đồ vô dụng, thấy người ta yếu thì muốn ức hiếp, thấy người ta mạnh thì gọi người, bản lĩnh thì không chịu trau dồi, thua không nổi thì đừng có bày trò!"
"Người Diệp gia chỉ biết dùng mấy trò bỉ ổi, vô sỉ, trộm cắp, nào là ám sát, nào là quần ẩu, thật là không biết xấu hổ mà."
"Đây chính là những đệ tử thiên kiêu của chúng ta ư? Đây chính là đệ tử thiên linh căn ư? Thật mất mặt, ta mà cùng hắn ở chung một tông môn còn thấy xấu hổ lây!"
"Ta tuyên bố, từ nay về sau ta tuyệt giao với Diệp Long Uyên, ta không quen hắn!"
"Diệp Long Uyên! Đồ không biết xấu hổ!"
Một người dẫn đầu hô to, những người còn lại cũng đồng loạt hô theo.
"Diệp Long Uyên! Đồ không biết xấu hổ!"
"Diệp Long Uyên! Đồ không biết xấu hổ!"
Rất nhanh, tiếng hô ầm ĩ đinh tai nhức óc vang vọng tận mây xanh.
Thứ nhất là vì những hành động bỉ ổi, vô sỉ, trở mặt như lật bánh tráng của Diệp Long Uyên khiến nhiều người phẫn nộ.
Thứ hai là vì câu chửi này rất vần, lại còn trôi chảy, hùng hồn.
Trên không trung, chưởng môn đau đầu nhìn cảnh tượng này.
Ông ta làm chưởng môn đã hơn một trăm năm, chủ trì hơn một trăm lần tế tổ đại điển, trước kia cũng có hô hào, nhưng đó là vì đệ tử có màn biểu diễn xuất sắc nên mọi người lớn tiếng khen hay.
Chứ nào có như lần này, hết lần này đến lần khác gây nên phẫn nộ trong quần chúng, mấy chục vạn người cùng nhau lên án một người, hoặc cả một gia tộc.
Tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra.
"Im lặng! Im lặng! Còn làm loạn trật tự, bản tọa sẽ... khóa hình chiếu lại, không cho các ngươi xem nữa!"
Đối mặt với đám đệ tử đang phẫn nộ, xúc động, dù là chưởng môn cũng không dám nói lời quá nặng.
Pháp bất trách chúng, chúng ý khó trái mà.
Bên ngoài đám đệ tử lên án Diệp Long Uyên, bên trong Hàn Phong cũng đã lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn.
Mười tên đệ tử cùng nhau tấn công vây quanh hắn, Diệp Long Uyên ở phía xa còn thỉnh thoảng tung ra vài đòn đánh lén bất ngờ, rất nhanh, trên người hắn đã xuất hiện nhiều vết thương.
Hàn Phong âm thầm nghiến răng, cơn giận bốc lên ngút trời, xem ra, nếu không giải quyết đám tép riu này trước, thì không thể nào đối phó được Diệp Long Uyên.
Hàn Phong chớp lấy thời cơ, nhắm vào một tên đệ tử Diệp gia đang xông đến gần nhất, lập tức lao tới, tay trái tóm lấy cổ áo đối phương, tay phải vung kiếm đâm xuyên qua đan điền gã đệ tử kia.
Hàn Phong dùng kiếm nhấc bổng tên đệ tử đó lên, phẫn nộ quát:
"Lão tử đối thủ là Diệp Long Uyên, đứa nào dám xông lên nữa, lão tử phế tu vi kẻ đó, cho hắn cả đời làm phế nhân.
Lão tử liều mạng cũng phải phế hết cả bọn mày, đánh xong thì lão tử rút lui, xem ai ác hơn ai!"
Đám đệ tử Diệp gia nhìn thấy tên kia bị đâm thủng đan điền, ai nấy đều biến sắc, lòng sinh kinh hãi.
Bọn chúng cùng nhau xông lên có thể sẽ đánh bại được Hàn Phong, nhưng Hàn Phong đã lộ rõ vẻ điên cuồng, ra tay không hề nương tình, trực tiếp nhắm vào việc phế bỏ tu vi của đối phương.
Ai xông lên trước, kẻ đó sẽ bị phế tu vi, không ai trong số chúng muốn bị phế cả.
Lúc này, một tên đệ tử Diệp gia bước lên phía trước, nói:
"Hàn Phong, thả người trong tay ngươi ra, chúng ta sẽ không tham gia vào chuyện giữa ngươi và Diệp Long Uyên nữa, giờ hắn vẫn còn cứu được, nếu ngươi phế hắn, thì chẳng khác nào ép chúng ta phải liều mạng với ngươi.
Ngươi muốn tìm Diệp Long Uyên báo thù, vậy là không thể rồi.
Ngươi giao hắn cho ta, chúng ta không đánh với ngươi, ngươi và Diệp Long Uyên tự giải quyết."
"Diệp Văn, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy!"
Diệp Long Uyên biến sắc, lớn tiếng gầm lên.
"Ngươi im miệng! Đồ hỗn trướng, ngươi làm hại con cháu Diệp gia còn chưa đủ à?"
Diệp Văn quát vào mặt Diệp Long Uyên xong, lại đưa tay về phía Hàn Phong nói:
"Hàn Phong, giao hắn cho ta!"
Hàn Phong nghĩ ngợi một lát rồi rút kiếm ra, ném tên đệ tử Diệp gia kia cho Diệp Văn.
Thế nhưng, Diệp Văn sau khi bắt được tên đệ tử kia, liền tiện tay ném hắn về phía sau, nói:
"Tự mình rút lui đi!"
Sau đó, hắn bất ngờ áp sát, nhanh như chớp đâm kiếm về phía đan điền của Hàn Phong.
Hàn Phong giật mình kinh hãi, dù tốc độ của hắn có nhanh đến đâu, thì kiếm của đối phương đã kề sát trước người, hắn muốn né tránh hoàn toàn cũng đã không kịp.
Hắn chỉ có thể cố hết sức nghiêng người sang phải, miễn cưỡng né tránh được vài centimet, kiếm của đối phương đâm xuyên qua bên trái đan điền của hắn, mũi kiếm sượt qua đan điền mà đâm xuyên qua.
Cơn đau dữ dội từ vết thương thấu tim gan khiến Hàn Phong không khỏi rên lên một tiếng.
Diệp Long Uyên thấy vậy, mắt sáng lên, nói:
"Diệp Văn, tốt lắm! Cùng nhau lên, chơi chết hắn!"
Nói xong, Diệp Long Uyên liền dẫn đám đệ tử xung quanh cùng nhau xông lên tấn công Hàn Phong.
Bên ngoài bí cảnh, trên quảng trường, đám đệ tử vốn đang nín thở theo dõi trận chiến trên màn hình.
Khi thấy Hàn Phong bằng lòng dùng tên đệ tử kia để đổi lấy việc những người khác của Diệp gia không ra tay, bọn họ không hề chê bai Hàn Phong sợ hãi, vì đó là lựa chọn đúng đắn nhất, mong muốn của Hàn Phong là cùng Diệp Long Uyên đường đường chính chính đánh một trận, nhưng sự quấy nhiễu của những đệ tử khác quá lớn, lại còn có nguy cơ thất bại.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, giao dịch có thể diễn ra suôn sẻ, ai ngờ Diệp Văn lại trở mặt, thừa cơ đánh lén Hàn Phong.
Ngay lập tức, ngọn lửa giận dữ trong lòng mọi người lại bùng lên.
"Mẹ kiếp, cái tên Diệp Văn khốn kiếp kia, lại dùng thủ đoạn lừa gạt để đánh lén Hàn Phong!"
"Đồ tiểu nhân lật lọng, vô sỉ!"
"Đã đông người đánh một người, lại còn lừa gạt, còn đánh lén, người Diệp gia đều là lũ khốn nạn như vậy sao?"
"Lão tử đã nói không sai mà, người Diệp gia tất cả đều bỉ ổi vô sỉ, không ai là vô tội cả, một lũ rắn chuột!"
"Trên đời này sao lại có thể có một gia tộc ti tiện vô sỉ đến như vậy chứ, chẳng lẽ trong huyết mạch của bọn chúng chảy toàn là sự bỉ ổi hay sao?"
"Thật đúng là một nhà mà, sau này mà làm việc chung với người Diệp gia, phải đề phòng bọn chúng, một lũ người xấu xa, mỗi người tám trăm cái tâm nhãn, không chừng lại bị đâm sau lưng."
"Ngươi còn dám nghĩ đến chuyện làm việc chung với người Diệp gia à? Lão tử từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ Diệp gia, thuốc do người Diệp gia luyện ra cũng không dám ăn, lão tử sợ bị đầu độc chết!"
"Đồng môn tỷ thí, lấy đông hiếp yếu, lại còn lừa gạt, đánh lén, các ngươi sao không chết quách đi cho rồi!"
Thấy quần chúng phẫn nộ, xúc động, chưởng môn dứt khoát mặc kệ.
Muốn làm gì thì làm đi.
Chủ yếu cũng là do người Diệp gia quá kém cỏi, một cái tế tổ đại điển, hết trò hề này đến trò hề khác, khiến danh dự của cả gia tộc bọn chúng tụt xuống đáy vực, thành thứ chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất