Chương 44. -
Nàng ta chính là nữ chính của quyển tiểu huyết cẩu huyết LTTình nhân thế thân: Sủng thiếp chạy trốn của đệ nhất tiên tôn.
Là người mà sau khi Kỳ Niệm Nhất chết, đã bị Tạ Thiên Hành, Ngọc Sanh Hàn, Yêu Hoàng, còn có rất nhiều người khác coi là thế thân của nàng.
Kỳ Niệm Nhất từ trong sững sờ hoàn hồn lại, muốn lật xem sách trong khí hải, xác nhận thời gian tiến triển của tình tiết.
Nàng có thể xác nhận, chính mình sẽ chết trước khi toàn bộ nội dung của quyển sách bắt đầu, rất nhiều tiến triển và tình tiết câu chuyện trong tương lai đều chỉ có thể suy đoán thông qua hồi ức của người trong sách cùng với vài câu trong lời đối thoại.
Nhưng có thể xác nhận, nàng và Mộ Vãn chưa từng gặp mặt.
Vì sao Mộ Vãn lại xuất hiện ở chỗ này?
Vết sẹo trên mặt nàng ta là sao?
Nhưng mà quyển sách trong khí hải vừa mới sáng lên, còn chưa kịp lật mở ra để xem, toàn bộ khí hải của nàng giống như là đang mai danh ẩn tích, mất đi liên lạc với nàng.
Động tác của Kỳ Niệm Nhất hơi dừng lại, trước mắt là một mảng trắng xóa, tất cả mọi người ở trong mắt nàng đều trở thành những đốm sáng có màu sắc khác nhau.
Linh lực của nàng đã biến mất rồi.
Điều đó đồng nghĩa nàng không có linh lực giúp chống đỡ thị lực, nàng đã thật sự biến thành người mù.
Trước năm ba tuổi Kỳ Niệm Nhất đã từng trải qua cảm giác của một người mù thật sự.
Sau ba tuổi, nàng gia nhập Thương Hoàn, có thể khống chế cách sử dụng linh lực, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thế giới này một cách hoàn chỉnh và rõ ràng.
Chỉ cần có linh lực bên người là nàng có thể nhìn thấy được.
Cho tới bây giờ đã mười mấy năm, tình huống mù hoàn toàn như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nghĩ đến dị trạng của khí hải lúc trước, nàng cảm thấy, chỉ sợ trong trận chiến đêm hôm trước, thân thể của mình đã xảy ra chút vấn đề.
Kỳ Niệm Nhất mặt không đổi sắc, tạm biệt đám người Ngọc Sanh Hàn.
Thiếu nữ kiếm tu xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, bước chân cực kỳ ổn định, không có bất cứ dị thường nào.
Sau khi bọn họ rời đi, trong đám người lựa chọn ở lại thủ thành cũng có người thấp giọng cảm khái.
“Lúc đầu còn tưởng tên khất cái kia đang nói bậy, không ngờ lại để cho nàng ta nói trúng rồi, đệ tử quan môn của Mặc Quân, tiểu sư tỷ của Thương Hoàn lại thật sự là một người mù.”
“Theo ta thì mắt thu nhận đồ đệ của Mặc Quân cũng cực kỳ độc đáo. Ngày đó trong trận chiến thủ thành, chỉ có nàng và nữ nhân mặt sẹo kia là dám xông vào trong bầy yêu thú, lúc nàng vung kiếm lên trông rất anh dũng, có chỗ nào giống người mù chứ.”
“Cái này đại khái là thiên phú dị bẩm nhỉ, ta quả thật có nghe nói, có vài người mù, bốn giác quan còn lại đều cực kỳ nhạy cảm, có lẽ Kỳ đạo hữu chính là như thế.”
Đám người này đã không còn nhớ rõ, lúc trước khi nghe người mù Kỳ Niệm Nhất nói muốn thắng trận chiến, trong lòng bọn họ đã coi thường như thế nào.
Thậm chí có người còn từng trộm nghĩ, hóa ra yêu cầu thu nhận đồ đệ của Mặc Quân lại thấp như vậy, cảm thấy hối hận đáng ra lúc ấy bản thân cũng nên đi Thương Hoàn thử một phen, nói không chừng cũng có thể trở thành đệ tử quan môn của thiên hạ đệ nhất.
Hôm nay nhìn phong thái giết địch của Kỳ Niệm Nhất, cũng chỉ biết xấu hổ, bản thân đến ngay cả một người mù cũng không sánh bằng.
Sau khi đám người tản đi, Trang Bất Phàm không cam lòng nói với Ngọc Sanh Hàn: “Hàn ca, nữ nhân kiachẳng phải là vị hôn thê của huynh sao? Làm gì có ai dùng thái độ như vậy đối xử với vị hôn phu của mình cơ chứ! Thật là không ra thể thống gì.”
Ngọc Sanh Hàn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Bởi vì đầu tiên nàng là đệ tử của Mặc Quân, tiểu sư tỷ của Thương Hoàn. Vào lúc này, nàng cần phải chống đỡ cốt cán của Thương Hoàn.”