Chương 49. -
Nàng chỉ học kiếm pháp Thương Hoàn, hơn nữa còn là thứ mà tất cả đệ tử Thương Hoàn đều phải học - Thương Lang Kiếm cơ bản nhất.
Thương Lang Kiếm tổng cộng có năm chiêu thức, chiêu thức khởi động cũng là một chiêu thức nàng thường dùng nhất - Bích Hải Triều Sinh.
Chiêu thức này bắt nguồn từ âm thanh thủy triều bất tận dưới chân núi Thương Hoàn.
Biển xanh bao la, bọt sóng vỗ vào bờ, sóng gió trùng điệp.
Bích Hải Triều Sinh khởi động, kiếm hành ngang, lưỡi kiếm thẳng đứng như đầu ngọn sóng, đầu kiếm khua khí lạnh như bọt nước văng khắp nơi.
Đây vốn là một chiêu thức kiếm tấn công theo nhóm, nhắm đến kẻ địch có đông người, chiêu thức thổi lên hơi ẩm lạnh lẽo bao quanh lưỡi kiếm, lực sát thương vốn không mạnh, lại được kiếm sĩ am hiểu khoái kiếm như Kỳ Niệm Nhất ép thành một đường, mỗi một hơi ẩm đều giống như một lưỡi dao sắc bén.
Nàng của bây giờ, một hơi có thể chém ba mươi ba nhát kiếm.
Ba mươi ba nhát kiếm, thân kiếm tràn ngập khí ẩm, biến những hạt nước mưa thành những lưỡi dao sắc bén.
Chỉ cần một hơi thở, liền có thể chém kẻ địch thành từng mảnh.
Những vết máu dày đặc phun ra, Kỳ Niệm Nhất lau vết máu trên mặt, ngoài vết thương do kiếm đâm ra, trên người của Kinh Giác Tê trước mặt còn có bảy vết thương xuyên thấu cực kỳ nhỏ, đó là hơi ẩm do nàng ngưng tụ lại.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Mười ba nhát, ba mươi ba nhát, thậm chí nhiều hơn.
Đợi đến khi nàng có thể khống chế mấy trăm hơi nước, kiếm thức thứ nhất Thương Lang Kiếm mới xem như thật sự thành công.
Trăng lạnh sáng tỏ, Mộ Vãn ở cách đó không xa nhìn Kỳ Niệm Nhất và thanh kiếm của nàng, trong lòng vẫn khó có thể kiềm chế, sửng sốt hồi lâu.
—— “Tiểu Vãn, kiếm là binh khí của quân tử, kiếm tu cũng là người mạnh nhất trong tất cả các loại võ tu, trong người nàng có kiếm cốt vô thượng, luyện y chẳng phải là rất lãng phí hay sao?”
Mộ Vãn còn nhớ bản thân ngây thơ khi đó đã trả lời như thế nào.
“Kiếm tu tuy mạnh, nhưng kẻ mạnh nhất cuối cùng cũng sẽ có ngày bị thương. Y tu chúng ta tuy rằng không mạnh, nhưng chúng ta có thể trở thành chỗ dựa cho những kẻ bị thương. Hơn nữa, chàng sẽ không để ta bị thương đúng chứ?”
Lúc đó, nàng không chú ý đến, khi nàng cự tuyệt tập kiếm, đôi mắt của nam nhân có chút thất vọng.
——“Ngươi rốt cuộc cũng không phải nàng.”
Thật ngây thơ khi đem tình cảm chân thật cùng sự an toàn của bản thân giao phó vào tay một nam nhân.
Vào thời điểm đó, nàng bởi vì bị nam nhân nhiều lần ám chỉ và thúc giục mà đã nảy sinh ra một ít kháng cự khó có thể nói thành lời đối với việc tập kiếm.
Khi đó, nàng còn chưa biết đến sự tồn tại của Kỳ Niệm Nhất.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất sử dụng kiếm, nàng mới có thể hiểu được một chút những nam nhân kiếp trước, cho đến thời điểm cuối cùng vẫn nhớ mãi không quên Kỳ Niệm Nhất.
Một kiếm băng giá, một thoáng ánh trời.
Quả thực rất mạnh, nàng vung kiếm huyết chiến dưới ánh trăng, không thể nhìn ra được là một người đã mất hết linh lực.
Linh lực rõ ràng là tính mạng của một tu sĩ, nhưng đối với Kỳ Niệm Nhất hình như không đúng.
Nàng chỉ cần một thanh kiếm.
Vết sẹo hung tợn trên khuôn mặt của Mộ Vãn trở nên vặn vẹo theo nụ cười của nàng ta, cánh tay phải của nàng rót đầy linh lực, bay vọt tới sau lưng Kỳ Niệm Nhất, trường đao dài bốn thước ba vòng vung ra ngoài, trường đao ngang nhiên một đao chém ba con thú.
“Lời nói ngày hôm qua, ngươi không chịu làm theo.” Giọng Mộ Vãn vẫn lạnh lùng như thường lệ.
“Ít nhất cũng để đánh xong trận này rồi mới tìm ta tính sổ chứ Mộ đại phu.”
Bọn họ lưu lại trong vùng đất hoang năm ngày, đội ngũ từ mười lăm người ban đầu bây giờ đã biến thành hơn một trăm ba mươi người.
Theo tấm bản đồ Vân Nương đưa cho, bọn họ tránh đi những khu vực tập trung những con yêu thú hung hãn, cố gắng hết sức để tìm kiếm những người bạn đồng hành bị mất tích ở nơi hoang dã. Địa điểm dừng chân khi tiến vào Vô Vọng Hải lần này là hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ có một số ít người may mắn đến được khu vực tương đối gần với ba thành trì của nhân tộc.