Chương 14:【Ngoại truyện của Kỷ Ngôn Thành】
Ngày đầu tiên gặp Tiết Chanh Chanh, em ấy đeo bảng vẽ, mái tóc dài tùy ý buộc gọn, vạt áo dính vài vết sơn lấm tấm, chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Khi uống cà phê, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ấy sẽ nhăn lại.
Thế là quán cà phê ban đầu chỉ mở chơi chơi đó, sau này trở thành nơi tôi thường xuyên lui tới.
Tôi thường đến quán đợi em ấy, lại lo rằng em ấy không thích cà phê nên sẽ không đến nữa.
May mắn thay, sau khi khai giảng, tôi lại gặp được em ấy.
Thì ra em ấy học trường Mỹ thuật, lại còn đỗ thủ khoa.
Thì ra em ấy tên là Tiết Chanh Chanh.
Khoa Luật và khoa Mỹ thuật cách nhau khá xa, nhưng may mắn thay, đôi khi em ấy sẽ cùng bạn bè đến quán cà phê, đôi khi là một mình.
Gọi một ly nước cam, cầm bảng vẽ, ngồi đó yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ động bút, khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng, khi cười lại đôi mắt long lanh linh động.
Cuốn sổ vẽ đó tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần, được em ấy cẩn thận cất giữ.
Là gì vậy nhỉ?
Có thể khiến em ấy trân trọng đến thế.
Hơi ghen tỵ.
Không chỉ hơi đâu.
Nhiều lần muốn tiến lên chào hỏi, nhưng lại không dám.
Cho đến khi nhìn thấy cuốn sổ vẽ ở chỗ đồ thất lạc.
Em ấy có rất nhiều ý tưởng bay bổng, nhưng lại dễ lùi bước, nhưng cuối cùng vận may của tôi đủ tốt, tốt đến mức – để tôi phát hiện ra tất cả tâm tư mà em ấy cẩn thận giấu đi.
Ngày hôm đó em ấy hỏi tôi có phải say rồi không, em ấy không biết, người muốn say, không cần rượu.
Suýt chút nữa đã hôn em ấy.
Em ấy cố tình trốn đi, không biết tốn bao nhiêu sức lực mới kiềm chế được, kiên nhẫn đợi em ấy.
Ngày này qua ngày khác.
Nhưng khoảnh khắc gặp lại em ấy, lại cảm thấy mọi kế hoạch đều vô nghĩa.
Em ấy ở đây, mới là ý nghĩa duy nhất.
Thế là, tỏ tình, muốn em ấy hiểu rằng, Kỷ Ngôn Thành thuộc về em ấy.
Tình yêu thầm kín rực rỡ và lộng lẫy, đủ may mắn, mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Chào em, anh thích em rất lâu rồi.
—Chanh Chanh của anh.