Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 97: Kế trong kế yêu nhau

Tô Song Song quấn chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu, nhắm ngay phương hướng phòng tắm. Tô Song Song mặc niệm trong đầu: Mình chỉ học tập một chút, học tập một chút!

Một giây sau, cô mạnh mẽ mở to hai mắt, đang định nhìn trộm, nào biết vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tần Mặc ở bên trong phòng tắm đang xuyên qua lớp hơi nước nhìn sang.

Giờ phút này, Tô Song Song hoàn toàn có thể khẳng định, ánh mắt của Tần Mặc đang nhìn tới mình.

Tô Song Song lập tức sợ tới mặt mũi trắng bệch, cô nuốt nước miếng, muốn nở nụ cười, lại cảm giác mình như vậy quá bỉ ổi, trực tiếp đắp kín chăn, vẻ mặt chán nản cau mày giả chết.

Trong lòng cô đã sớm gào khóc tru lên: Cô là đồ sắc quỷ! Xem đi xem đi! Lần này thì được rồi, bị người ta bắt tại trận rồi, còn là một phát hiện nguyên hình!

Tô Song Song buồn bực chết ở dưới chăn trước sau cũng không dám ra ngoài, rầu rĩ rầu rĩ, không biết là do mệt mỏi hay vì thiếu dưỡng khí (khí oxy), cô bắt đầu ngây ngất chóng mặt.

Mãi đến lúc cảm giác được chiếc giường bên cạnh mình bị lõm xuống một chỗ, Tô Song Song mới mơ mơ màng màng mở mắt, còn chưa nhớ lại thò đầu ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra, chăn đã bị vén lên.

Một luồng khí lạnh ập tới, làm cho cô hơi hơi tỉnh táo một chút, Tô Song Song ngây ngốc quay đầu nhìn tên đầu sỏ gây nên, lúc đối diện với Tần Mặc, trong nháy mắt cả khuôn mặt lại bắt đầu hồng.

Cô muốn đi lấy chăn quấn mình lại, thế nhưng đưa tay chộp, mới phát hiện Tần Mặc đã đem toàn bộ chăn kéo xuống dưới bàn chân của cô rồi.

Tô Song Song cảm giác cả cơ thể mình đều cứng lại rồi, cô như đà điểu rúc đầu, căn bản không muốn động đậy một chút nào, rất sợ hơi động một chút, liền đánh vỡ sự yên lặng tại giờ phút này, sau đó Tần Mặc liền bắt đầu oanh tạc (Nguyên tác: pháo oanh) cô, vì sao lại nhìn trộm anh ấy tắm!

Thế nhưng cho dù như vậy Tô Song Song vẫn có thể cảm nhận được Tần Mặc đang nhìn mình chằm chằm, cô thở một hơi, mạnh mẽ ngẩng đầu cam chịu nói: "Chị đây nhìn đấy! Làm sao tính làm sao!”

Tần Mặc đang xoay người cắm điện cho máy sấy tóc, chợt nghe được lời Tô Song Song nói, đứng dậy nhìn cô, trong mắt hơi toát ra chút kinh ngạc: "Cô vừa nhìn lén?"

"?" Tô Song Song giật mình trong lòng, trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, bụng đã bắt đầu bồn chồn: Lẽ nào Tần Mặc không phát hiện cô nhìn trộm?

Tô Song Song ngừng thở, cẩn thận dò xét thử hỏi một câu: "Mới vừa nãy anh không có nhìn ra phía ngoài?"

Tần Mặc vươn tay kéo Tô Song Song từ trên giường ngồi dậy, mở máy sấy, bắt đầu thổi gió về phía Tô Song Song, làm xong tất cả mọi chuyện, lúc này mới suy nghĩ một chút trả lời lại cô một câu: "Có hơi nước mù mù không thấy rõ."

". . ." Tô Song Song vừa nghe xong liền tuyệt vọng nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận, hiện tại cô thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Ông trời già, ông đùa bỡn tôi đấy à!

Trong phòng ngoại trừ tiếng máy sấy kêu vù vù ra, yên tĩnh tới đáng sợ, bầu không khí dường như cứng ngắc trong nháy mắt.

Tô Song Song cố sức suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nên giải thích thế nào về chuyện mà bản thân đã nhìn trộm, cô khóc không ra nước mắt nghĩ: Cô đây không được tính là điển hình của việc chưa đánh đã khai chứ? (Lin: Có gì đó sai sai, nhưng nguyên văn nó rứa, bạn dịch ra rứa.)

Cơn gió ấm áp từ máy sấy tóc thổi qua, ý nghĩ của Tô Song Song dần dần càng trở nên mơ hồ, bắt đầu buồn ngủ.

Toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở việc nên giải thích thế nào về chuyện mình nhìn trộm, cho nên cô vốn không chú ý tới, lúc này không phải tự mình dùng máy sấy sấy tóc cho mình, mà là Tần Mặc cầm máy sấy sấy tóc cho cô đấy!

Mãi đến khi Tần Mặc đem bày tay hơi có chút lạnh lẽo xen vào tóc của mình, Tô Song Song mới phản ứng được, bây giờ, chuyện quái dị gì đang xảy ra vào giờ phút này!

Rõ ràng tiểu cầm thú đang sấy tóc cho cô này! Sấy tóc! Có phải trời đổ mưa đỏ (mưa máu) hay không vậy! Tiểu cầm thú lại có thể có thể làm được chuyện như vậy?

Tô Song Song lập tức cảm giác nếu không phải Tần Mặc không bình thường, vậy chính là cô xuất hiện ảo giác không bình thường, cô theo bản năng lui về sau một bước, trong mắt mang theo chút đề phòng mà nhìn chằm chằm Tần Mặc.

Tô Song Song luôn cảm thấy dựa theo tính cách của cầm thú, đột nhiên đối tốt với cô như vậy, nhất định không có việc gian trá thì cũng có ý đồ xấu (Phi gian tức đạo)!

Tần Mặc thấy Tô Song Song trốn về sau, gương mặt vẫn tê liệt như cũ, không hề có vẻ kinh ngạc gì, chẳng qua anh hơi quơ quơ máy sấy trong tay mình, cơn gió ấm áp phất qua mặt của Tô Song Song, Tô Song Song theo bản năng nheo mắt lại.

"Não của cô mới vừa bị chấn động, để nhiễm lạnh không tốt." Tần Mặc lời ít ý nhiều biểu đạt hết mục đích của chính mình, vươn tay muốn kéo Tô Song Song qua.

Tô Song Song lại nghiêng người một cái tránh thoát bàn tay của anh, cô theo thói quen đưa tay phải ra, định lấy máy sấy, tay làm hàm nhai.

Chỉ là vừa đưa tay phải ra, cô nhìn cổ tay bị quấn băng vải của mình, mới ý thức được tay phải của mình bây giờ còn chưa làm gì được, lập tức cô có chút chán nản.

Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song chăm chú, vẻ chán nản trong mắt cô tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tần Mặc, anh không mở miệng, chỉ là vươn tay kéo lấy cánh tay Tô Song Song, hơi dùng sức, cơ thể của anh cũng hơi hướng về phía trước một chút.

Đột nhiên trong đầu Tần Mặc như nhớ tới thứ gì, anh hơi động động khóe môi của mình, phun ra một chữ: "Ngoan."

Khi Tô Song Song nghe được câu này, cô rõ ràng cảm giác được trái tim của mình nhảy lên một cái, ngay sau đó bắt đầu trở nên cuồng loạn đập bùm bùm.

Cái loại cảm giác tim đập dồn dập mặt đỏ lên không thể khống chế này lại dâng lên, Tô Song Song lập tức ngây người, còn chưa có phản kháng, đã bị Tần Mặc kéo trở lại, nửa ôm vào trong ngực.

Tiếng động ong ong vang lên trên đỉnh đầu Tô Song Song, không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không, cơn gió ấm thổi đến khiến Tô Song Song thấy buồn ngủ, cô vẫn như cũ hơi chút sợ hãi nhìn Tần Mặc sấy tóc cho mình, căn bản không có phản ứng.

Chờ đến lần thứ hai tay của Tần Mặc nhẹ nhàng xen vào trong mái tóc Tô Song Song, Tô Song Song mới cảm giác được có một luồng khí lạnh chạy từ dưới chân của mình lên tới đỉnh đầu.

Rốt cục cô không nhịn được nữa mà ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hỏi một câu: "Tần Mặc, không phải anh bị kích thích tới mơ hồ chứ? Anh cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nói với tôi, tôi đưa anh tới gặp bác sĩ, không được tiếc tiền."

Tay của Tần Mặc ngừng một lát, lập tức duy trì nguyên trạng tiếp tục sấy tóc cho Tô Song Song, tầm mắt của anh lại theo bản năng liếc mắt nhìn quyển manga anh vừa để ở trên bàn kia.

Nhưng chỉ liếc nhìn qua một chút, anh thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn Tô Song Song, không trả lời câu hỏi của cô.

Anh lại sấy khô tóc thêm một hồi, nhìn tóc Tô Song Song đã trở nên xoã tung, Tần Mặc đứng dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ban công, sấy tóc của mình.

Tần Mặc bị ánh mắt này của Tô Song Song nhìn thực sự thấy không thoải mái, anh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi không thích mắc nợ người khác, chăm sóc cô coi như trả tiền phòng."

Tô Song Song nghe được, lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tần Mặc thấy dáng vẻ của Tô Song Song như trút được gánh nặng, ngay lập tức, ánh mắt lại lạnh hơn một phần, chỉ là anh vẫn như cũ ung dung thản nhiên sấy tóc cho chính mình.

Tô Song Song vỗ vỗ ngực, làm dịu bớt trái tim bởi vì kinh sợ mà đập bang bang, cô trực tiếp ngã người về sau, lọt vào trong cái chăn mềm mại.

Nghe Tần Mặc nói như vậy, ngược lại cô còn có thể chấp nhận, dù sao dựa theo tính tình kiêu ngạo của tiểu cầm thú, quả thật không giống người bám váy phụ nữ, phỏng chừng cũng là vạn bất đắc dĩ anh mới có thể đi tìm cô nhờ vả.

Tô Song Song nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện Tần Mặc chăm sóc mình mấy ngày nay là đương nhiên rồi, hôm nay đặc biệt động kinh cũng có thể hiểu, cảm giác sợ hãi vì mấy việc làm này lập tức tan biến không ít.

Thần kinh vừa buông lỏng, hai mắt Tô Song Song đã không mở ra được, bỗng nhiên đèn lớn trong phòng bị tắt đi, chỉ để lại đèn tường đang tỏa ánh sáng êm dịu, tầm mắt tối sầm lại, cảm giác buồn ngủ càng thêm rõ ràng.

Tô Song Song quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc vừa tắt hết đèn ngồi trở lại trên ghế, ánh đèn vàng mờ mờ đèn chiếu sáng lên người của Tần Mặc, phần nào lộ vẻ dịu dàng của anh.

Anh hơi nghiêng đầu ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng xen lẫn vào mái tóc đen, càng lộ ra ngón tay trắng nõn đẹp mắt.

Trong mơ mơ màng màng Tô Song Song nghĩ tới, ông trời thật rất ưu ái Tần Mặc, lại có thể cho anh vẻ ngoài đẹp mắt như vậy, thậm chí ngay cả những chi tiết nhỏ cũng điêu khắc gọt dũa tinh vi hoàn mỹ.

Tô Song Song vừa nghĩ tới mai đây có thể coi Tần Mặc như người mẫu, còn miễn phí, loay hoay nghĩ tới nghĩ lui thế nào, tâm tình lại trở nên vui vẻ.

Cô dần dần thả lỏng ý thức, đấu tranh thêm hai lần, sau cùng đôi mắt mệt mỏi không chịu được, nhắm lại ngủ thiếp đi.

Tần Mặc cảm giác Tô Song Song không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy cô dường như đã ngủ, bèn ngắt nguồn điện máy sấy tóc trong tay, một bên cầm lấy khăn lông, như có như không lau xuống.

Tần Mặc đợi một lát, thấy Tô Song Song không có động tĩnh thật sự đã ngủ thiếp đi, anh đứng dậy đi tới bên cạnh bàn của mình, cầm lấy quyển manga kia.

Vừa mở ra, trang sách đầu tiên sáng loáng năm chữ lớn: Kế trong kế yêu nhau. Tần Mặc tiếp tục trở mình, tìm tới trang sách vừa mới nhìn kia.

Bên trong quyển sách này hoàn toàn không hề có một bức vẽ nào, tất cả đều là chữ viết chi chít, rõ ràng đây là một quyển sách hướng dẫn yêu đương khoác áo ngoài manga!

Tần Mặc trực tiếp lật tới trang thứ ba vừa xem, dựa vào ánh sáng đèn bàn, trước nhìn lướt qua, cầm bút lên, ở chỗ "Thường nói những từ như ngoan, cục cưng thỏa đáng, có thế làm cho tâm tình phái nữ vui vẻ" vẽ một dấu tích.

Sau đó anh tiếp tục lật xem, đoạn thứ nhất ở trang này nói khoác không biết ngượng viết: Nếu như người ấy có chỉ số EQ (tình cảm) không cao, vậy bạn hãy dùng tấm lòng chu đáo tỉ mỉ đi cảm động đối phương, còn nếu ngay cả một trái tim tinh tế bạn cũng không có, thật sự tuyệt vời.

Vậy cũng chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, khả năng cao nhất chính là có tiếp xúc cơ thể với cô ấy, thực sự không được thì Bá Vương ngạnh thượng cung, gạo nấu thành cơm, bảo đảm bạn nước chảy thành sông!

Tần Mặc hơi hơi nhíu mày, luôn cảm thấy quyển sách mà Bạch Tiêu giới thiệuvới anh này có chút không đáng tin cậy, anh vừa muốn bỏ xuống, lại suy nghĩ tới tình huống giữa mình và Tô Song Song, lại cầm nó lên.

Tần Mặc nhìn đoạn văn này thêm một lần nữa, một bên cầm lấy bút, rồi chú thích ở bên cạnh một câu: Tỉ mỉ, tiếp xúc.

Sau đó anh hạ mắt nhìn xuống, còn lại đều là từng chi tiết xác định rõ ràng phải làm sao để tạo lãng mạn, Tần Mặc đọc một hồi bỏ nó vào trong ngăn kéo, dùng khóa mật mã khóa lại.

Anh vươn tay xoa xoa trán của mình, thực ra anh chỉ muốn làm cho Tô Song Song vui vẻ, không cần vất vả như vậy, lại không nghĩ tới anh vừa bày tỏ suy nghĩ trong lòng bày tỏ, đã làm Tô Song Song sợ đến thế này.

Tần Mặc dựa vào sau ghế, giờ phút này, lần đầu tiên trong đời anh bắt đầu nghĩ lại: Lẽ nào trước đây anh đối xử với Tô Song Song thật sự rất tồi tệ?

Thế nhưng anh cũng không hiểu được, ngược lại thái độ và hành động của anh đối với Tô Song Song còn dịu dàng hơn khi đối xử với người khác gấp bao nhiêu lần.

Tần Mặc nghĩ một hồi, ánh mắt lại theo bản năng liếc nhìn ngăn kéo đã bị anh khóa lại, anh nghĩ hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng vào giới thiệu của Bạch Tiêu.

Suy cho cùng đừng nói tới việc yêu, ngay cả việc đối xử tốt với con gái, anh cũng chưa từng, bây giờ cũng chỉ có thể làm con mèo mù đụng chuột chết, xem xem có thể làm cảm động lòng của Tô Song Song, mà không dọa cô sợ chạy mất không.

Lúc này Tô Song Song đang nằm ở trên giường làm mộng đẹp còn không biết, cuối cùng Boss nào đó đã đem cô nhốt vào trong phạm vi thế lực của mình, định biến cô thành vật sở hữu của riêng mình, cũng chính là con chuột chết cho dù không đụng tới được thì vị boss nào đó cũng muốn đào ba thước đất lên tìm cho được kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất