Chương 19: (Hết)
Tôi đột nhiên giật mình tỉnh giấc, môi trường xung quanh quen thuộc đến mức đã in sâu vào trong xương tủy.
Tôi vẫn đang ở nhà, bên cạnh cũng không có ai.
Vậy tất cả mọi chuyện tối qua chỉ là mơ sao?
Tôi cố gắng nhớ lại tất cả.
Tôi đã đi tìm hắn, chúng tôi đã hôn nhau, hắn đã pha rượu cho tôi uống... rồi sau đó thì sao?
Không còn nữa, không thể nhớ ra.
Tôi mở cửa, phòng khách cũng trống không.
... Thật sự là mơ.
Tôi đứng tại chỗ, lòng dần dần chùng xuống.
Có lẽ tôi nên đi tìm hắn?
Cạch --- Có người mở cửa bước vào, như mang theo một luồng sinh khí, khiến ngôi nhà chết lặng bỗng trở nên sống động.
“Tỉnh rồi à? Mua bữa sáng cho cậu rồi.
“Bánh bao thịt ở dưới nhà cậu cũng khá ngon.”
Lâm Viễn vừa cắn một cái bánh bao, cứ thế bình thường bước về phía tôi, nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như đang mang cả thế giới đến để ôm lấy tôi.
“Lâm Viễn...”
“Ừ, tôi đây.”
Tôi thèm rượu ở thành Tây, có người liền mang cả người lẫn rượu xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi muốn được khuây khỏa, rồi thực sự có một ngày, tôi không còn ghét bỏ ngôi nhà trống trải này nữa.
... Hóa ra tôi cũng không phải là thực sự không có ai cần.
Hết